This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Truyện hay: Gia đình cu Mót


Bin leo lên chiếc Spacy của mẹ, hí hửng khoe: – Cô giáo treo tranh Bin lên tường.
- Cưng mẹ vẽ gì?
- Nhà bố ở quê. Có cây cau, đụn rơm, gà mẹ dẫn con đi kiếm ăn, con mèo nằm sưởi nắng, cu Mót ngồi chơi.
- Ai bảo thế?
- Ông nội – mẹ cau mặt, lảng qua chuyện khác:
- Bin thích mẹ thưởng gì?
- Thuốc lào.
- Gì cơ? – mẹ sửng sốt.
- Thuốc lào để Bin thưởng ông nội.

Xe dừng trước cổng, Bin chạy vào réo: – Ông ơi! Cháu được cô giáo treo tranh lên tường. Tranh vẽ nhà bố ở quê đấy!
Nó tìm ông khắp nơi nhưng không thấy. Thường ông đợi nó từ ngõ cơ mà!
- Ông đâu? – nó hỏi chị Hai. Chị im lặng.
- Gối này của ông – cu Bin cúi nhặt chiếc gối trong đống đồ chị Hai đang dồn đống trước phòng. Lạ chưa, phòng ông dọn sạch đồ đạc, xịt mùi nước hoa thơm lừng đuổi mùi thuốc lào quen thuộc.
- Ông đâu mẹ?
- Ông ốm đi bệnh viện.
- Chở Bin vào thăm ông.
- Vào đó bác sĩ chích!
- Thế Bin chơi với ai? – Bin mếu máo.
- Bin chơi với con robot mẹ mới mua. Đẹp lắm!

Bố đi làm về, Bin níu áo:
- Bố biết ông đâu không?
- Ông về quê.
Ngẫm nghĩ, Bin bảo: “Ông đi tìm cu Mót”.
Bin đếm một mạch từ một đến trăm.
- Ai bày Bin thế?
- Ông.
Bin đọc: “Công cha như núi Thái sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.
- Ai dạy Bin thế ? – mẹ ngạc nhiên.
- Ông.
Bin vẽ một bức tranh trong đó ông nắm tay cu Mót. Vẽ xong, Bin bảo: “Ông ra đi! Bin đã tìm cu Mót cho ông rồi kìa!”.
Ông và Bin đều ham coi tivi nhưng ông thích cải lương, Bin thích hoạt hình. Chiều nay đang coi hoạt hình, Bin đứng dậy nhìn ra cổng gọi lớn: “Ông về đi! Bin nhường ông coi cải lương đấy”.

Bin ngủ nhưng bố mẹ và đêm thao thức.

Mẹ hỏi: “Cu Mót là ai mà con nhắc hoài vậy?”.
Giọng bố đều đều như tiếng mưa rơi từ dĩ vãng:
“Cu Mót ra đời trong đói khổ. Ăn củ khoai, hạt lúa mót mà tượng hình nên đặt là cu Mót. Nghèo mà sáng dạ. Nghe gì là nhớ. Nhìn qua là biết. Thấy con thông minh, bố mẹ quyết cho học chữ. Mùa đông cha cõng đi học. Mùa nước nổi, mẹ đẩy thúng qua mương. Có gì các chị cũng nhường. Ai cũng làm gấp đôi để dồn sức cho cu Mót học. Học hết trường làng, qua trường huyện, lên thành phố… Học hết mồ hôi nước mắt, tiền của cha mẹ rồi đi làm, lấy vợ và xù!” – bố chua chát.
- Anh kể… ai thế?
“Cu Mót lấy vợ giàu. Vợ thích cái gì cũng sang, sạch, hiện đại. Ông bố chồng như cái bát sành sứt cũ kỹ muốn quẳng cho khuất mắt… – giọng anh vút cao nhọn hoắt như đâm kim vào lòng rồi trầm lặng như đá chặn ngực – Mai tôi đem cu Mót về cho bố. Tôi không muốn thằng Bin lớn lên lại thành cu Mót đi lạc và tôi lại đi tìm nó như cha”…

Ngày đông có nắng ốm. Bát sành sứt, bình vôi mẻ chụm lại trên băng đá hong nỗi buồn. Cái mốc meo. Cái phai nhạt. Cái còn tươi rói. Họ giống nhau ở đôi mắt mờ đục mà cái nhìn hong hóng như trẻ thơ, đậu ở cổng ngóng phép lạ. Phép lạ hiếm mà niềm đau thì khối! Mỗi niềm chạm tay vào cổng để lại một vệt thế là dày cộm, mở ra, khép lại đều rướm máu. Nỗi buồn của Thi cán bộ choáng một vạt sân. Lão ở đây đã bảy mùa lá rụng. Có năm người con thành đạt ở nhiều ngành. Các con dỗ cha bán nhà chia vàng, thay phiên phụng dưỡng cha.

Được đôi năm xem cha như cục nợ, đùn đẩy, gây gổ, chửi mắng. Cuối cùng không chịu nổi cảnh ấy, lão đi lang thang rồi vào trung tâm nuôi dưỡng người già. Lão nói năng, kể chuyện hay nhất đám, lại từng làm cán bộ, có con cán bộ nên gọi là Thi cán bộ. Lão có ý định góp nhặt những thước phim buồn của 300 bi kịch nhờ ai đó chấp bút thành quyển Tam bách bất hiếu thời hiện đại.

Ông lão mới vào không kể gì ngoài chuyện thằng cháu. Dường như lão ở đây mà quả tim móc để đằng cháu, dõi theo từng giờ. Giờ này cháu tôi đi học về. Giờ này có phim hoạt hình. Giờ này cháu tôi ăn cơm. Nó biết chan canh cho tôi vì tay tôi run làm canh đổ… Đôi mắt tèm nhẹp hấp háy của lão lưng rưng lướm rướm khi nhắc cháu. Riết rồi cháu lão thành cháu cả nhóm. Lão rỉ rả kể, bình sứt bát mẻ gật gù nghe. Chuyện nó đòi mẹ đẻ con bồ câu. Chuyện hai ông cháu lén nuôi con mèo…

Phép lạ hiện ra ở cổng khi ba người xuất hiện. Thi cán bộ gào to: “Con cháu ai vào thăm kìa!”.

Nghe chữ cháu, ông lão như có điện xẹt qua tim. Ông nhìn ra và không tin ở mắt mình.

Thằng Bin chạy trước, vừa chạy vừa réo: “Ông nội ơi, Bin tới đón ông nội về!”. “Cu Mót” theo sau. Sau nữa… vợ thằng cu Mót!
Ông lão nhắm mắt lại. Phải chăng đây là giấc mơ ngày?
“Mở mắt ra ông! Bin nè?”.

Ông lão mở mắt ôm chầm lấy cháu vừa cười vừa mếu: “Lớn mà khóc cô giáo không cho phiếu bé ngoan đấy!”. Rồi nhìn quanh, Bin nhận xét: “Trường ông nhiều ông, còn trường cháu nhiều cháu”.

Quay qua những bạn già đang nhìn cảnh ấy với đôi mắt mừng lẫn tủi, ông lão giới thiệu: “Đây là cu Bin!”. Cu Bin dễ thương đến nỗi ai cũng muốn sờ đôi má mịn như nhung, nhìn vào đôi mắt trong veo như giếng và nghe tiếng bi bô nói cười khua động chốn lạnh lẽo buồn thiu. Đang đầu đông mà vui như tết. Cả ông giám đốc cũng bảo mấy mươi năm rồi mới có cảnh vui thế này!

Cũng đã lâu lắm rồi, cánh cổng trung tâm mở ra, khép lại mà không rướm máu…

(Sưu tầm)

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

Em đợi anh về


_ _ _
Anh gặp cô tình cờ mà gần như sự sắp đặt của Thượng Đế.
Hôm đó đang lượn lờ trên đường thì anh thấy có một cô nàng nhỏ bé đứng ở bến xe bus với vẻ mặt lo lắng, chốc chốc lại đưa đồng hồ lên nhìn. Anh đang rảnh rỗi nên phóng vèo qua, nháy mắt:
_Hey cô em, xe ôm không?
Cô nhìn anh nheo nheo mắt rồi leo lên xe. Anh hơi giật mình nhưng rồi cũng đưa cô đi.
_Cô em đi đâu?
_Công ty X. Đến nơi, cô dúi vào tay anh 50 ngàn rồi đi vào. Anh trố mắt nhìn, tỏ vẻ khó hiểu. Trời ơi, thật không hiểu được cô nàng này. Có ai mặc quần áo của Chanel, đi SH, mặt mũi sáng sủa bảnh bao làm xe ôm không?

Ngày hôm sau anh lại lượn qua chỗ nhà cô, hôm nay cô tự đi xe riêng.
_Hôm nay không xe ôm nữa hả em?
_Xe hỏng nên mới đi, chứ tiền đâu mà ngày nào cũng ôm với ấp.
_Anh không lấy tiền đâu!
_Anh rảnh dữ ha!
_Ờ, vì anh thích em mà.
_Đầu anh có điện đấy, về nhà đi không khiến người khác bị giật bây giờ. Sáng ra đã gặp kẻ khùng, điên thật!
Cô nói rồi phóng nhanh xe đi trước. Anh cười, từ hôm đó anh tìm mọi cách để làm quen và tán tỉnh cô. Bởi, cô rất đặc biệt!
Hầu như những người leo lên xe của anh đều là gái bao, anh đưa họ đến khách sạn làm việc cần làm và quẳng tiền vào mặt họ. Còn cô, cô là người duy nhất từ trước đến giờ leo lên xe anh mà đưa anh tiền. Ôi cuộc đời!
Ấy vậy mà hơn một năm sau cô mới trở thành người yêu của anh. Lúc đầu cả cô và mọi người đều nghĩ anh trêu đùa cô vì cô không xinh lắm, lại chỉ làm văn thư - cái công việc với đồng lương còm cõi hầu như chẳng ai muốn, mà trong khi anh đẹp trai, nhà giàu, trên mặt lại cốp cái mác "phong lưu đa tình" to đùng thế kia. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại có sức kiên trì tán tỉnh cô lâu đến thế, bình thường cùng lắm chỉ hai tuần là anh dư sức tan được một em "ngon hàng" rồi.
_Anh ko làm gì mà cứ theo tôi vậy?
_Thì anh đang đi làm công việc hết sức cao cả đấy thôi.
_Việc gì? Tôi thấy anh suốt ngày lông bông thế này thì làm được việc gì cơ chứ?
_À, tìm mẹ cho những đứa con sau này của anh. Nếu bây giờ anh bỏ cuộc thì chúng nó sẽ trách anh ghê gớm lắm vì đã để tuột mất một thiên thần như mẹ chúng nó đây.Cô ngạc nhiên len lỏi một chút hứng thú, vậy là kể từ hôm đó cô đã trở thành người yêu anh với chức vụ làm "mẹ của những đứa con sau này của anh".
Tình yêu của anh nồng nàn, cháy bỏng, anh như muốn cả thế giới này biết cô là người yêu của anh. Còn cô hết sức nhẹ nhàng và đằm thắm, cô rất yêu anh nhưng hầu như không thể hiện ra ngoài. Cô đảm đang và rất mực dịu dàng, ở bên cạnh cô, anh cảm thấy cứ như hai người đã là vợ chồng của nhau rồi ấy.
Hằng ngày anh vẫn đón cô đi làm. Anh luôn tỏ ra ân cần, chăm sóc cô. Mọi người thấy rất thắc mắc vì rõ ràng cô thua kém anh mọi thứ mà người chạy theo lại là anh, còn cô rất điềm đạm và bình tĩnh, bí quyết giữ người yêu của cô là gì?[...]
_Anh này, chủ nhật tuần này em bận rồi, mình không gặp nhau anh nhé! - Cô ngồi trên ghế tựa đầu vào vai anh.
_Em đi đâu để anh đưa đi?
_Chuyện con gái ấy mà, em tự đi được, anh cũng có công việc của mình, đâu phải lúc nào em cũng làm phiền anh được.
Chủ nhật cô ở nhà cả ngày chẳng đi đâu, cô lướt web, đọc sách, tưới cây và nấu ăn cho cha mẹ.Mấy ngày sau bạn bè cô xì xào bàn tán chuyện gặp anh đi với tình nhân mới, anh thì bối rối chẳng biết nói gì vì đó là sự thật, càng không dám nhìn mặt cô. Cô vẫn tỏ ra bình thường, vẫn làm công việc của mình, vẫn cười nói với anh như trước.
Anh lại gần ôm chặt cô từ phía sau, nói giọng đầy ân hận:
_Xin lỗi em, hôm đó anh đã ngủ với một cô gái khác!
_Em biết!Anh giật nảy mình.
_Hôm trước em đọc được tin nhắn của cô ta trong điện thoại của anh, vì thế em mới huỷ cuộc hẹn hôm chủ nhật của chúng ta để anh có thời gian gặp cô ấy.
_Em không ghen à?
_Em cũng là người chứ có phải gỗ đá đâu mà không ghen, nhưng em ghen theo cách của em. Khi đồng ý yêu một người lăng nhăng như anh, êm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
_Là sao? - Anh ngạc nhiên
_Là để anh tự đầu thú và quay lại với em, như thế này này. - Cô mỉm cười
_Em thật khó hiểu.
_Anh thấy cô bé ấy thế nào?
_Anh không có nhiều cảm xúc về cô ta lắm!
_Em không muốn giữ chặt lấy anh vì em sợ anh bị ngạt thở. Nếu hôm đó em không cho anh gặp cô ta thì em sẽ không còn là em nữa. Em muốn để giữa chúng ta một khoảng cách để anh sẽ dần dần lấp đầy nó bằng yêu thương. Em muốn anh tiếp xúc với người con gái khác để hiểu rằng chẳng ai trong số họ được như em. Cái đó có lợi cho em, thì việc gì em phải cấm.
_Thế em không sợ anh phản bội em à?
_Em tin anh! Thà em tin dù bị anh kừa, còn hơn không tin mà khiến anh tổn thương. Em biết sẽ có những lúc anh cần thử với một người mới nhưng dù có chuyện gì di nữa thì em mãi là người phụ nữ cuối cùn của anh. Mà nếu bị phản bội thì cũng chẳng sao, người như thế không đáng để em buồn.
Khoảng cách trong tình yêu không phải lúc nào cũng là xấu, cũng khiến cho cả hai mệt mỏi và chán nản nhau, đôi khi chúng ta cần có khoảng cách để cho nhau có cuộc sống riêng, để cả hai cùng lấp đầy nó bằng yêu thương và sự bao dung.

Bấm like nếu bạn thích truyện ngắn này nhé.

(Sưu tầm từ facebook)

KMPlayer 3.3.0.33 Final - Phần mềm xem phim thông dụng nhất hiện nay


KMPlayer là một trình xem movie và nghe audio của Hàn Quốc hỗ trợ rất nhiều codec và các định dạng file. Phần mềm này có chức năng playback đầy đủ các VCD/DVD.

Hỗ trợ các file và các thiết bị:

File AVI không hoàn chỉnh và bị hư hỏng (cho qua các phần hư hỏng)
Khóa các file media trong kkhi download hoặc chia sẻ (với chỉ mục realtime được tái thiết lập với điều kiện nào đó: download AVI theo trình tự liên tiếp)
Dòng HTTP (ASF/OGG/MP3/AAC/MPEG PS/MPEG TS: Chỉ hoạt động với các trình tách nội tại)
Directshow playback (avi, mkv, mov, mp4, ogg theora, ogm, rmvb, mpeg1/2, http:// v.v… bao gồm hầu hết các định dạng audio)


* Bộ lọc Async File Source (mạng) cho bộ nhớ truy cập nhanh
* Hỗ trợ các album audio nén (zip, rar)
* Shoutcast (bao gồm NSV), Icecast
* DTS Wave, và file AC3, AAC và các trình phân tách/giải mã OGG, Ape/MPC/Flac/Module v.v…
Real Engine + Directshow (cần có Real Player hoặc phần mềm tương đương hoặc trình giải mã của nó)
* Hỗ trợ các file realmedia files với các trình tách nội tại (không phải trình ngoại vi)
* Hỗ trợ hầu hết tất cả các file Real Media (directshow)


QuickTime Engine + Directshow (cần có trình hoặc phần mềm tương đương hoặc trình giải mã của nó)[INDENT]o Các định dạng file MOV đã được kiểm tra với trình tách mp4/mov nội tại (directshow) : MOV[AVC1+AAC], MOV[CVID+PCM], MOV[SVQ1+ARAW], MOV[SVQ3+QDM2], MOV[SVQ3+MP3], MOV[MP4V+AAC], MOV[CVID+TWOS], MOV[RLE+AAC], MOV[SVQ1+IMA4], MOV[SVQ3+IMA4], MOV[SVQ3+QCLP], MOV[flash], MOV[MJPEG+PCM], MOV[DVC+PCM], MOV[SVQ1+PCM], MOV[MP4V+ALAC], MOV[MSVC+MP3]


* Hỗ trợ hầu hết tất cả các file MP4s (directshow).


Hỗ trợ công cụ Mplayer
Hỗ trợ Winamp Input Plugin (decoder)
Hỗ trợ DVD playback, ratDVD (cần có bộ lọc ratDVD)


* Audio CD(2000, chỉ với XP / Hỗ trợ Win9x với winamp plugin)
* Định dạng Video CD/SVCD/XCD : CDXA (chỉ với Win 2000, XP)
* Các file image VCD (BIN/ISO/IMG/NRG) ; NRG cần có mplayer.dll
Hỗ trợ thiết bị WDM như TV/HDTV/Camera/Cam v.v…
Shockwave flash/FLC/FLI
Các file hình ảnh khác như png, gif v.v…



Ngôn ngữ: Hiện tại hỗ trợ 25 ngôn ngữ (Albanian, Arabic, Belarusian, Bosanski, Brazilian, Chinese, Czech, Dutch, English, French, German, Hebrew, Hungarian, Italian, Japanese, Polish, Portuguese, Romanian, Russian, Spanish, Swedish, Thai, Turkish, Ukrainian, Vietnam)


Download KMPlayer 3.3.0.33 Final
(Sưu tầm)

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Truyện ngắn: Cà phê muối


Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ, và hơn nữa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sư nên cô đồng ý.

Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên chàng trai gọi người phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!

Mọi người đứng xung quanh hết sức ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển- Chàng trai giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.

Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... và cô đã tìm được người đàn ông của mình qua cốc cà phê muối. Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì " công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống rất hạnh phúc.

Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay đã là chồng cô- một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy.
Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:

" Gửi vợ của anh,
Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời"
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".

(Sưu tầm)

Truyện ngắn: Ly hôn


Trái với sự lo xa của vài người bạn, bữa tiệc nhỏ chia tay của hai vợ chồng Thạch – Ngọc lại diễn rất thân mật, vui vẻ. Đã khá lâu rồi, hôm nay Ngọc mới trổ tài nội trợ cho một bữa tiệc khoảng mười người, tất cả đều là bạn thân nhất của Thạch và Ngọc. Năm năm trước, họ đều có mặt đầy đủ trong đám cưới hai người. Dĩ nhiên họ cũng, người thì qua một tấm thiệp nhỏ đính kèm món quà, người thì qua lời phát biểu trên micrô, đều thành thât chúc mừng Thạch – Ngọc sẽ sống bên nhau trăm năm hạnh phúc, mặc dù nếu lời chúc đó mà thành hiện thực, thì Thạch sẽ thọ đến 128 tuổi, còn Ngọc 125. Năm năm sau, họ lại cũng có mặt trong bữa tiệc này, và lại cũng rất thành thật chúc mừng Thạch và Ngọc đã chia tay rất đúng lúc, hợp pháp, êm đềm.


Có lẽ tận đấy lòng, họ không vui, nhưng người nào cũng cố tỏ ra tự nhiên, nhiệt tình. Vả lại, tất cả đều đã làm hết cách để mong hàn gắn hai người rồi. Chính bữa tiệc hôm nay, sở dĩ có, cũng do sự đồng lòng đề nghị và nhiệt tình tham gia tổ chức của họ, có thể coi như một cố gắng cuối cùng của đám bạn đáng quý này.

Võ phát biểu sau khi nuốt một miếng lớn bò bít tết:

- Thú thật tôi chưa hề thấy vợ chồng nào chia tay nhau mà lại làm tiệc đãi bạn bè đàng hoàng như Thạch – Ngọc. Đây là một bài học rất hay mà có thể tôi sẽ bắt chước.

Minh, vợ Võ, lườm chồng:

- Anh muốn lắm phải không? Muốn thì ngày mai tôi đãi trước cũng được, thủ tục còn lại làm sau!

Võ xanh mặt, chắp tay làm bộ vái vợ:

- Trời ơi, tôi giỡn chút không được sao bà? Không có bà thì làm sao tôi sống được!

Cả bàn tiệc cười ồ. Trọng hỏi, khi tiếng cười đã dứt:

- Các bạn có đồng ý với tôi sắp tới, một trong những điều mà Thạch tiếc đầu tiên sẽ là… những bữa ăn ngon như thế này không?

Việt, người đầu tiên có sáng kiến tổ chức buổi họp mặt hôm nay, mới uống nửa ly mà mặt đã đỏ gay, cãi:

- Tôi nghĩ là ông Thạch sẽ tiếc nhiều thứ lắm, chứ không phải chỉ chuyện ăn uống tầm thường đâu. Thí dụ như…cái này không phải rượu nói đâu nghen. Xin lỗi chị Ngọc chứ, năm năm nay tôi thấy chị chẳng già đi chút nào cả. Vẫn trẻ trung, tươi tắn và…hôm nay thì càng đẹp tuyệt!

Thạch lườm Việt. Thằng này đã thành tật, cứ rượu vô là phát ngôn thoải mái, chẳng nể ai cả. Nhưng lần này, Thạch liếc qua Ngọc. Coi bộ nó nói đúng. Hôm nay Ngọc đẹp thật. Lần đầu tiên sau cả một thời gian dài ít ngắm nhìn vợ, Thạch thấy rất rõ điều đó.

Ngọc hơi đỏ mặt:

- Các anh khen tôi làm gì? Đâu phải cứ nấu ăn ngon và đẹp là giữ được chồng đâu!

Mai, bạn gái của Ngọc, còn độc than và có nhiều hiện tượng đang rất muốn có chồng, tò mò hỏi:

- Vậy cái gì mới giữ được chồng chị?

Trọng bật cười ha hả:

- Hỏi cho nó đàng hoàng! “Giữ được chồng chị” nghĩa là sao? Coi chừng tôi hiểu lầm là cô Mai muốn tiếp tục nhận giữ ông Thạch thay cho Ngọc đấy!

Bữa tiệc vui vẻ quá. Thạch thấy thoải mái lắm. Anh lại liếc sang Ngọc, thấy người mà về mặt nguyên tắc nay chẳng còn gì dính dáng đến mình nữa này cũng đang có vẻ tươi tỉnh lắm, chẳng có chút buồn nản hay cau có, khó ưa như trước đây.

Hữu lại đặt vấn đề:

- Hồi đám cưới Thạch – Ngọc, lúc tặng quà, tôi có nói là bao giờ hai người không ở với nhau nữa thì phải trả lại cho tôi, vì công tôi đi tìm quà cực quá! Anh Thạch cam kết sẽ không bao giờ có chuyện đó, vậy mà bây giờ lại để cho nó xảy ra! Tôi đề nghị hai người phải đền lại món quà cho tôi.

Thạch cười ngượng ngập:

- Được rồi, được rồi! Bao giờ ông có vợ tôi sẽ tặng lại cho ông một món quà y chang như vậy.

Hữu kêu lên:

- Sao lại một món? Hai chứ! Quên rồi à!

Thạch lúng túng nhìn Ngọc cầu cứu. Ngọc làm lơ, quay sang Mai trao đổi chuyện riêng. Hữu vẫn không tha:

- Thấy chưa? Ông có nhớ gì đâu? Tôi có đọc ở đâu đó câu này: “Ngừơi nào có trí nhớ không tốt thì sẽ hiếm khi giữ được hạnh phúc gia đình”. Đúng thật!

Mai hỏi lại:

- Sao vậy?

- Bởi vì người đó sẽ không nhớ được bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ của hai ngừơi, và vì vậy, sẽ không thể dễ thông cảm và tha thứ cho nhau được khi những gì không vừa ý sẽ lần lượt xếp hàng hiện ra trong cuộc sống chung.

Thạch và Ngọc cùng cúi mặt. Thấy vậy, Quang, phóng viên ảnh của một tờ báo, cũng bắt chước Hữu, tuyên bố:

- Sẵn ông Hữu đòi lại quà, tôi cũng có ý xin trình bày ra đây. Tôi là người đã chụp ảnh đám cưới Thạch – Ngọc, cảnh mà tôi chụp đạt nhất tới giờ trong lịch sử chụp đám cưới của tôi, là cảnh hai ông bà đeo nhẫn cho nhau. Năm ấy tôi lấy tấm ảnh gửi dự thi ảnh nghệ thuật, với cái tên “Cuối cùng của một tình yêu”. Ảnh bị loại ngay vòng đầu vì cái tựa không phù hợp, so với vẻ mặt hí hửng của hai người. Bây giờ nghỉ chơi nhau rồi thì trả lại nhẫn cho nhau đi, để tôi chụp lại, chắc hợp hơn. Tôi vẫn còn mê cái tựa đề đó lắm.

Thạch và Ngọc nhìn nhau. Thật ra hai cái nhẫn đều do Ngọc đi mua, có đo tay mỗi người cẩn thận. Bây giờ…Chẳng lẽ lại cởi ra trả nhau trước mặt mọi người? Ngọc lén đưa tay xuống dưới bàn, thử rút nhẫn ra, nhưng không sao làm được chuyện đó. Năm năm với nhiều công việc nội trợ cực nhọc đã làm tay Ngọc to ra rồi. Thạch cũng vậy. Từ ngày lấy vợ, anh mập hơn. Những bữa cơm đúng giờ, ngon miệng. Anh sống điều độ hơn, ít đi nhậu bạt mạng như trước, sáng có điểm tâm đàng hoàng, không sang nhưng có thể đi làm với cái bụng no. Chiếc nhẫn bây giờ có muốn rút ra chắc cũng tốn ít nhiều xà phòng.

Quang tinh mắt tiếp:

- Tháo nhẫn không ra rồi phải không? Dễ gì, thấy chưa? Đâu phải không có lý do khi người ta đã chọn cái nhẫn làm vật ràng buộc đời nhau. Thường thì mang vào bao giờ cũng dễ mà tháo ra thì rất khó.

Thấy Thạch và Ngọc có vẻ buồn buồn, Võ nâng ly:

- Thôi, chuyện gì đến, đã đến. Dù sao chúng ta cũng hãy nâng ly mừng Thạch, Ngọc. Trong khu tập thể này, phòng tôi sát phòng Thạch, Ngọc. Tôi xin xác nhận với các bạn là cả hai đã không sống được với nhau hạnh phúc như chúng mình và chính họ từng mong muốn.. Thật vậy, trong chuyện này chúng ta không thể trách ai cả. Có nhiều điều mâu thuẫn, thậm chí nhiều cá tính trái biệt nhau, chỉ bộc lộ trong quá trình chung sống, không thể lường trước được. Như bà vợ tôi chẳng hạn. Tới giờ thì nội cái chuyện bả thích ăn thịt hay ưa gặm xương, tôi cũng chưa biết được.

Minh trợn mắt nhìn chồng:

- Anh này! Nói năng gì kỳ vậy?

Mai lại hỏi:

- Sao lạ vậy anh Võ?

Võ tỉnh queo:

- Thì hồi chưa cưới, đi đâu ăn tiệc với nhau, tôi gắp thịt cho bả, bả đều…dứt đẹp. Đến khi ở với nhau rồi, nhất là từ lúc có con, vào bữa cơm, bả cứ lén gắp xương ăn. Nhưng rồi đi ăn tiệc ở đâu khác, thí dụ như hôm nay chẳng hạn, bả lại “chơi” toàn là thịt! Kìa trong ché còn nhiều ghê chưa? Vậy bả thích ăn cái gì? Tôi cũng chưa biết. Và ông Thạch thử trả lời coi bà Ngọc thế nào? Có cũng khó hiểu như vậy không?

Mọi người cùng cười, nhưng Thạch hiểu Võ, cũng như các bạn nãy giờ, đều bằng cách này cách nọ muốn anh suy nghĩ lại. Anh nhớ đúng là Ngọc luôn nhường nhịn anh trong những bữa ăn, trong cuộc sống chung, cho đến một lúc anh coi chuyện đó là bình thường, chẳng để ý đên nữa.

Việt rót đầy một ly bia, bưng hai tay đưa cho Thạch:

- Thôi, dẹp ba chuyện đó đi, giờ này mà còn dễ hiểu, khó hiểu gì nữa! Hai ông bà cùng uống với nhau một ly cuối đi. Mỗi người năm mươi phần trăm!

Thạch và Ngọc đứng lên, không dám nhìn vào mắt nhau. Thạch nói:

- Em uống trước đi. Chạm môi thôi cũng được.

Ngọc cầm ly, tay run làm sóng sánh một ít ra ngoài. Cô nhớ lại trước kia, trong lần đầu uống với nhau như vậy, Thạch lựa ngay chỗ cô chạm môi, uống cạn ly một cách ngon lành và khen chưa bao giờ được uống rượu ngọt và thơm như vậy.

Họ nhìn nhau. Ngọc thấy có vài sợi tóc mai của Thạch đã bạc. Cuộc sống của ngừơi đàn ông là để cho xã hội, cho công việc? Còn Thạch, anh cũng thấy ở đuôi mắt Ngọc đã rạn những nếp nhăn nhỏ hình chân chim. Trong đó, có nếp nhăn nào đã hình thành từ những đêm Ngọc mòn mỏi thức đợi anh đi chơi với bạn bè về quá khuya? Cả hai cùng thấy xót xa, cùng không còn nhớ gì nữa về những muộn phiền, cay đắng mà hai người đã dành cho mình.

Mấy tháng rồi hai người mới đứng gần nhau như vậy. Trong khi chờ đợi hoàn tất thủ tục ly hôn, họ đã sống “ly thân tại chỗ”. Căn phòng bị ngăn đôi ở giữa bằng một tấm màn dày. Họ không còn ăn cơm tối và điểm tâm với nhau nữa. Cơ quan Ngọc có tổ chức nấu ăn trưa. Chiều về, cô ghé phòng Mai cùng ăn tối. Sáng cô đi sớm, chẳng biết có ăn gì không. Cái bếp dầu hôi và bếp điện của hai ngừơi nguội ngắt, lạnh tanh, chỉ còn dùng vào việc nấu nước uống, có khi hai ngày chưa hết một ấm. Tình trạng đó cũng làm bạn bè ngại, không dám đến.

Thạch uống cạn ly, thấy ngừơi lâng lâng một cảm giác vừa sảng khoái, vừa buồn nản. Những người bạn cũng cùng cạn ly. Quang bấm mấy “pô” hình. Miệng ai nấy cùng cười toe toét, chẳng khác gì đây chính là ngày cưới của Thạch và Ngọc. Thạch có cảm tủơng như vậy. Dường như năm năm trời chỉ là một cái chớp mắt. Dường như Ngọc đứng kia, đang chia tay với bạn bè, để rồi sẽ quay vào với anh, sẽ hổ thẹn úp mặt vào vai anh khi anh hấp tấp bế bổng cô lên đi vào phòng trong…

Ngọc đi ra, tiễn khách xuống tận chân cầu thang. Cảm thấy hơi chếnh choáng, Thạch ngồi lại, với chiếc bàn ăn bừa bãi chén đĩa và nhũng chiếc gạt tàn đầy ắp những mẫu thuốc hút dở tắt ngúm. Vừa mới đầy người, đầy tiếng cười nói ồn ào, căn phòng bỗng yên tĩnh trống vắng một cách lạnh lùng. Thạch đốt một điếu thuốc, thấy tay mình run run. Anh đưa mắt nhìn một lượt suốt căn phòng. Tối nay, Ngọc đã tháo tấm màn ngăn đôi nên nó bỗng rộng hơn rất nhiều, và mấy tháng rồi, Thạch mới thấy tấm ảnh mà Quang gọi là “Cuối cùng của một tình yêu” vẫn còn treo y chỗ cũ, phần bên Ngọc ở. Đúng là cả hai gương mặt trong ảnh biểu lộ một hạnh phúc tràn trề. Ai, trong hai ngừơi, có lỗi về cái kết thúc của ngày hôm nay?

Ngọc vào, hai ngừơi ngồi lại ở bộ salông nhỏ, uống trà. Đúng thứ trà Thái Nguyên pha đậm theo “gu” của Thạch, nhưng hương trà vẫn không thơm bằng hương ngừơi Ngọc thoảng sang. Thạch buột miệng:

- Dầu thơm gì có mũi dễ chịu quá!

- Soir de Paris. Em mới mua.

Thạch nhướng mắt nhìn Ngọc như một lời dò hỏi.

Trong cuộc sống chung trước đây, lúc đầu lãnh tiền được bao nhiêu, Thạch đều đưa hết cho Ngọc. Rồi thỉnh thoảng anh lại lấy lại chút ít để uống cà phê, hút thuốc, đi chơi với bạn. Riết rồi anh tự động giữ lại một khoản, chỉ đưa phần gọi là thu nhập chính cho Ngọc, cũng là phần ít nhất. Ngọc chẳng nói gì mà Thạch thì thấy ăn uống trong gia đình vẫn vậy, nên cũng yên tâm. Anh vô tình đâu hiểu Ngọc dường như không còn tiêu xài, may sắm gì cho riêng mình nữa từ ngày về sống với anh. Cũng có lúc anh thấy Ngọc hơi luộm thuộm, không còn “mát mắt” như trước, nhưng anh chỉ cho là tại Ngọc quá lu bu công việc. Vậy thôi!

Mấy tháng qua, Thạch mới ngạc nhiên khi thấy toàn bộ thu nhập của anh chỉ dùng vào việc ăn uống thôi cũng muốn không đủ. Thu nhập của Ngọc chắc chắn không cao hơn anh. Trước kia, cô đã làm thế nào để vẫn lo cho anh được chu đáo đến từng ly cà phê sáng như vậy?

Ngọc hiểu cái nhìn của Thạch, trả lời:

- Em đuợc thưởng sáng kiến và được tăng lương nữa.

Thạch lại chợt phát hiện, trước giờ mình quá ít để ý đến công việc của Ngọc, đến nỗi anh hơi bất ngờ khi nghe tin Ngọc được thưởng sáng kiến. Hoá ra có những cố gắng vươn lên bên trong con ngừơi thân thiết nhất với mình, mà sự vô tâm làm cho mình không nhận ra. Kỳ lạ. Đó là sáng kiến gì vậy? Chưa nói là vợ chồng, hai ngừơi ở chung nhà mà còn không biết những chuyện như vậy của nhau thì đáng trách thật!

Thạch băn khoăn:

- Mai mốt em tính sao?

- Đây là nhà ở tập thể của cơ quan anh. Em định ở nhờ anh vài bữa rồi sẽ dọn đến cùng ở tạm với Mai.

Thạch đã biết căn phòng nhỏ như cái lỗ mũi của Mai. Anh vội nói:

- Về việc đó thì em khỏi lo, cứ ở lại đây đi. Anh sắp đi học hơn một năm, không ai lấy phòng lại đâu.

Ngọc nói nho nhỏ:

- Thôi, ở đây buồn lắm…

Cả hai cùng im lặng một lúc, và ngạc nhiên khi nhận thấy sự lúng túng và nguợng nghịu của chính mình, như thể họ là hai ngừơi chưa hiểu gì về nhau và mới làm quen với nhau trong buổi tối nay.

Thạch lại hỏi một câu…ngoài lề:

- Cái áo này em cũng mới may bằng tiền thưởng à?

- Đâu có, áo này em may hai năm rồi. Kỳ đó em may tính mặc trong ngày sinh nhật, để đi chơi với anh, nhưng hôm đó giờ chót anh lại bị đi công tác xa đột xuất, rồi lu bu hoài không có dịp mặc.

Thạch nhớ lại, lần đó anh lo cho công việc quá, đã quên không mua quà sinh nhật cho Ngọc. Anh biết mình sai, nhưng sau đó, thấy Ngọc không nói gì thì cũng…cho qua, chặc lưỡi nghĩ: “Vợ chồng còn cả đời ở với nhau!”

Anh làm sao hiểu được, dù Ngọc không nói gì, những trong lòng người vợ trẻ ấy đã buồn tủi thế nào, và những vết rạn nứt báo hiệu sự đổ vỡ bắt đầu hiện ra từ dạo ấy. Khi nghĩ “còn cả đời với nhau”, anh cũng không hiểu “cả đời” ấy chính là sự góp nhặt, chắt chiu, vun vén của từng ngày từng giờ. Và sự thờ ơ sẽ giết chết tình yêu cũng dễ dàng không thua gì sự dối trá.

Thạch nghe như Ngọc vừa thở dài. Hay đó là tiếng thở dài của anh?

(Sưu tầm)

Truyện ngắn: Chia tay và quay lại


Nó. Huấn. 17 tuổi. Thấp, nếu không muốn nói là lùn tịt. Mắt 1 mí. Mũi tẹt. Thể thao ổn, thực tế thì môn gì cũng biết và dừng ở mức tạm được. Nhưng 1 cái vị trí trong trường Chuyên, chỉ của tỉnh lẻ miền Trung nhưng nổi tiếng cả nước, cho nó bước đi trước bao cặp mắt thèm muốn của người khác. Nó lững thững lết đôi dép có quai cũng bằng không quai bước qua cổng trường. Hết tung tăng, nhảy nhót, rồi lại quay gót bước giật lùi, ngẩng đầu vênh vênh, vui vẻ cười đùa.

1 thế giới khác với Huấn, là Hương – 1 cô bé khá nhỏ nhắn, cũng tung tăng, vô tư, cũng thoải mái cười đùa nhưng thực tế là cực kì sắc sảo, cá tính. Hương khá xinh trong mắt mọi người, chỉ mỗi Huấn là ngay cả đến bây giờ cũng chẳng chịu thấy, nó chỉ ấn tượng trước cái nguýt sắc như dao cạo và nụ cười hồn nhiên tỏa nắng của cô bé. Học cùng trường nhưng cả năm lớp 10 cả 2 không ai biết mặt ai, cho dù đều bùng tiết thường xuyên chỉ để lang thang trên sân trường.

Nhưng rồi thì 1 ngày đẹp trời, chính xác là có hơi âm u,duyên số cũng kéo 2 cái thế giới xa lạ ấy đến với nhau bằng 1 điểm chung. Thể thao. Lớp của Hương và Huấn giao hữu bóng chuyền nữ. Hương nổi bật nhất trên sân, cả vì bóng chuyền và cả nụ cười hồn nhiên luôn sẵn sàng nở trên môi. Còn Huấn, vẫn cái thói quen của nó, đứng xem và chỉ chờ cơ hội là lại chêm 1 câu pha trò, cái thứ vẫn làm cho nó lắm bạn bè và cũng không ít người cảm thấy khó ưa. Ngay thời điểm ấy, nó vẫn chưa hề có chút ấn tượng nào về Hương. Có chăng cũng chỉ là “mình nói mà cái đứa lắm lời kia dám nguýt. Đã kiêu lại còn điêu”. Vài ngày sau, nó đang ngồi ghế đá cười đùa với đứa bạn thì Hương, lại bắt chuyện và xin facebook. Khá bất ngờ với Huấn. Ngay lập tức, cái hành động nhỏ ấy làm nó bắt đầu để ý đến cô bạn khác lớp. Gì chứ facebook là nghề của Huấn, nó add face Hương rồi inbox chém gió, và nó thẫn thờ nhận ra lâu lắm rồi mới bị chặn họng, 1 cách quá dễ dàng. Hương – sắc sảo hơn bất cứ đứa con gái nào nó gặp trước đó.

Nó thích Hương. Chỉ là thinh thích theo đúng kiểu tình cảm tuổi học trò. Bình thường mồm mép như máy nhưng để xin số điện thoại con bé nó “thinh thích” lại khó không tả nổi. Chưa kịp tính kế thì bỗng nhiên Hương xin số nó. Chẳng biết là phúc hay họa nhưng nó cứ cười cái đã, tủm tỉm cả đêm không ngủ được, thẫn thờ cả ngày hôm sau đi học chẳng khác gì bùng tiết. Rồi sau đó là chuỗi ngày nhắn tin và nhắn tin. Với cái tính ăn nói không biết chừng mực của nó thì bị cô bé nhạy cảm như Hương giận là chuyện tất yếu. Ngày sinh nhật cũng là cái ngày mà đội bóng chuyền lớp Hương bị loại. Vài ngày sau, Huấn nhắn tin với cái giọng điệu đùa cợt quen thuộc: “Lớp cậu khi nào đánh tiếp?”
5 phút…
10 phút…
1 tiếng sau..
Huấn vừa học vừa nơm nớp ngóng điện thoại, chờ 1 tiếng “bíp” báo SMS nhưng vẫn chỉ là im lặng. Nó cũng không vô tư đến mức không nhận ra Hương đang bực. Nó nhắn tin xin lỗi, chịu để Hương nguýt qua SMS 1 lúc rồi cũng nguôi. Lại nhắn tin vui vẻ như bạn bè bình thường…
.
.
…. 2h30 sáng… 2 đứa chính thức là 1 đôi. 1 cách rất bất ngờ, tự nhiên đến không thể hiểu nổi. Thậm chí nếu có ai hỏi đứa nào ngỏ lời đầu tiên thì chắc chắn cả 2 chỉ biết lắc đầu “không biết”
…. 16/3 sinh nhật Hương, chưa đủ thân thiết để chúc mừng sinh nhật.. Và 23/3 là ngày 2 đứa chính thức đến với nhau.
Người ta nói “Cái gì đến dễ dàng, thì cũng nhanh chóng biến mất”. Đúng với ai thì không biết, chứ với 2 cái đứa cá biệt này, đáng vứt đi.
Suy nghĩ của Huấn vẫn sặc mùi trẻ con.
Đầu tiên là..” Qua sinh nhật rồi, qua cả 8.3, cả 14.2,.. Còn lâu mới phải tặng quà”
Những tin nhắn đầu tiên sau khi bắt đầu yêu, và ổn định tổ chức ( cách xưng hô, lưu số,….) không khác gì chơi game Picachu, tức là tìm điểm chung. Liệt kê thì phải dài cả trang giấy: Cùng tên viết tắt là TH, cùng cả họ, cùng bị bố mẹ quản lí chặt chẽ,cùng lười học, cùng thích thể thao, cùng cuồng MU….
Đấy là lúc mới yêu, vẫn cứ cố tìm những thứ tốt đẹp nhất để nói, chứ ngay thời điểm ấy, nếu nêu ra những điểm đối lập, thì có lẽ cả chục trang.

Tất nhiên 2 cá tính kiểu này 1 khi đến với nhau thì giận dỗi là chuyện thường xuyên. Huấn, tuy cá tính, nhưng không “dám” mạnh bằng Hương, nó tâm niệm con trai phải nhẫn nhịn. Mà cũng đúng thôi, chỉ nó mới suốt ngày mắc lỗi để Hương phải giận. Nhiều đến mức không thể nhớ nổi.
Chỉ nhớ lần đầu tiên bị giận, và cũng lần đầu tiên nó làm Hương khóc.

… 2 đứa chỉ kể chuyện tâm sự cho vài đứa bạn thân. Và cái thói vung tay quá trán vẫn cứ hại Huấn.
- Mày tán con bé kia nhanh thế à. Cũng xinh đấy.
- Tao có thèm tán đâu. Chính nó xin facebook rồi xin số điện thoại tao cơ mà.

Khổ một nỗi, tối đó Hương nhắn tin làm quen đứa bạn thân ấy của Huấn, chỉ để mục đích là dễ quản lí hơn. Và thằng bạn ấy vô tư kể lại chuyện mà Huấn nói lúc chiều.
.. Hương-với lòng kiêu hãnh và cả cá tính của mình, cảm thấy bị xúc phạm. Cô bé khóc. Buồn. Thất vọng. Nhắn tin cho Huấn. Vẫn cái kiểu nhắn tin khiến cho người khác suy ngẫm đau hết cả đầu mới đoán ra ý của cô bé.
- Lúc chiều đi chơi với Hoàng à.! Vui không.
- Thì chỉ PES chém gió như bình thường. Sao tự nhiên hỏi lạ thế.
- Nghe bảo vui lắm cơ mà. Hotboy. Con gái xếp hàng tán cơ mà.
- =)) Cũng bình thường. Đùa nó thôi. Giận à.
- Ta… chia tay đi. Thất vọng lắm rồi. Lâu lắm mới khóc vì con trai. Nhiều đứa tôn trọng tớ hơn cậu nhiều. ok!!!
……
Lại xin lỗi, lại hứa hẹn, mất cả đêm và Huấn vẫn thuyết phục được cô bé bướng bỉnh kia chịu nguôi ngoai. Sáng hôm sau mọi thứ lại trở về như bình thường. 2 đứa vẫn bên nhau đến trường. Cười đùa, như tối qua là 1 giấc mơ.

Đó là thời gian đầu. Còn dần dần, giận dỗi trở thành thói quen. Người giận và người năn nỉ vẫn chẳng bao giờ thèm đổi chỗ. Mặc nhiên như đó là trách nhiệm của mình. Không giận vài tuần, là Hương lại lên facebook: “Cuộc sống êm đềm đến mức buồn chán”. May mà Huấn, chẳng khi nào chịu để Hương “buồn chán” quá lâu. Vài ngày không mắc lỗi có lẽ nó cũng ngứa ngáy tay chân. Hơn nữa, Hương sắc sảo, tinh ranh quá mức cần thiết. Cứ 10 lần Huấn nói dối, thì 9 lần Hương đánh phủ đầu và phát hiện ra, lần duy nhất Hương không nghi ngờ, thì y như rằng có “tai mắt” mách cho cô bé.
Mà Huấn, nói dối cũng có cái mục đích tế nhị của nó. Chả là nghiện Pes. Trước khi yêu Hương, nó phải trốn bố mẹ đi chơi, bây giờ, Hương không cấm nhưng hạn chế tối đa để nó tập trung học. Nó tự ví mình với nhân dân ta thời Pháp thuộc, tức là “ 1 cổ 2 tròng nô lệ”. Cũng vì thế cứ lâu lâu lại phải trốn người yêu đi chơi điện tử. Nghĩ lại, cũng khổ thân.
Rồi thì như quy luật tất yếu của lịch sử. Có áp bức sẽ có đấu tranh. Hươg dần dần thường xuyên giận dỗi vô cớ, đúng phong cách của con gái. Và 6 tháng sau, Huấn, trong 1 lần bị Hương giận không cần nguyên nhân, bực mình, lòng tự trọng không phải là nhỏ của nó kìm nén bấy lâu nay giờ lại nổi lên.. Lần đầu nó dám vặc lại Hương.
- Xin lỗi, chịu đựng không phải nghề của tớ. Chia tay đi. Ok
- Không phải lắm chuyện, bây giờ định thế nào.
- Không đùa đâu. Chia tay. Đừng tưởng chỉ có mình mới tự trọng, chỉ có mình mới xứng đáng để người khác phải lụy như thế. Nhá.
- Haha. Hôm nay say à. Bắt đầu nói lung tung. Cho nói lại.
- Điên.
- #!#E(&!#*&^&!#^!&*!&#^*&!#.
……
5 phút
10 phút
……
- Làm sao đấy. Đừng nói là biết giận đấy nhá. Con trai mà thế à.
Lần đầu tiên 2 đứa đổi chỗ. Lần này Huấn là đứa giận. Cũng không hẳn là giận. Nó khùng. Nó quyết tâm chia tay cho bằng được. Còn Hương. Lần đầu tiên trong đời, nó hạ mình trước 1 thằng con trai. Lúc mới yêu, nó còn khẳng định với Huấn 2 điều “ 1 là không bao giờ xin lỗi, chia tay thì thôi. 2 là sẽ chẳng bao giờ biết ghen là gì.” Nó phũ phàng với bản thân nhanh chóng xóa đi 2 cái phương châm kiêu hãnh ấy. Cũng chỉ vì nó quá yêu. Biết thế, nhưng Huấn một khi đã kiềm chế đến giới hạn, không dễ gì nguôi ngoai. 2 đứa, ôm điện thoại, không nhắn tin, mà chỉ để khóc.
Ngay trong đêm ấy, ướt đẫm nước mắt, Hương làm cho Huấn 1 chiếc ghế bành, handmade, bằng que kem. Coi như món quà cuối cùng. Kèm theo 1 bức thư, xin lỗi và năn nỉ Huấn cho 1 cơ hội để thay đổi.

Sáng ra khỏi nhà. Huấn bị Hương chặn lại:
- Có quà này, lỡ làm từ trước, có chia tay thì cũng cầm lấy làm kỉ niệm.
- Cặp đây, để vào đấy rồi để tớ đi học kẻo muộn.
…..
Nó hờ hững quay mặt đạp vội đi, không muốn nhìn nhưng ánh mắt nó vẫn kịp liếc qua đôi mắt sắc sảo của Hương, đỏ lên vì khóc và mất ngủ. Mắt nó cũng lại cay cay.
Đến lớp. Nó vội vàng mở cặp bóc quà, đọc thư. Nó xuôi hẳn, nhưng vẫn chưa thực sự muốn quay lại với Hương. Nó vẫn quá yêu Hương, thương Hương, nhưng nó lại ích kỉ thương bản thân nó. Rồi nó quyết định.. “ Phiêu thôi. Đến đâu thì đến. Mặc cho ông trời quyết định”
Cầm máy nhắn tin.
- Ê. Cho 1 cơ hội đây. Tung đồng xu. Ok
- Tks you so much ♥ ♥ ♥. Ngay và luôn. Lại cầu thang đi :-*
Vẫn như thường lệ, chơi trò gì với Huấn, Hương đều thắng. Hương nhảy như nhặt được tiền, cười như hét ngay giữa cầu thang đông người. Còn Huấn, cúi gằm mặt, giả vờ thất thểu quay gót về lớp. Nó cúi mặt, thực tế là để giấu cái nụ cười đang nở trên môi.
Nói là quay lại nhưng 1 tuần sau Huấn mới chịu nhắn tin cho Hương.
1 tuần sau nữa, 2 đứa mới lại như xưa.
- Dạ đi thằng bạn.
- Thằng bạn á. Thôi đi cái. Còn lâu mới dạ.
- THẬT KHÔNG.??? *lườm*
- Không phải dọa. Dạ thì dạ, sợ gì. Dạ.
- Dạ to.
- Daaaaaaaạ..
- Ngoan. ;-*
Hương đã cho nó thấy, thế nào là “bát nước hắt đi vẫn lấy lại được”. 2 đứa chẳng thể yêu nhau hơn trước. Vì đơn giản, khi nào cũng như khi nào, 2 con tim cháy bỏng từng ngày, từng giờ, nồng nàn,say mê, không thể giống với cái gọi là tình yêu học trò. Cũng vì thế nên chẳng biết khi nào yêu hơn khi nào, cũng chẳng thể kết luận ai yêu ai hơn. 2 đứa cũng cãi nhau mấy ngày rồi đưa ra kết luận “yêu bằng nhau”.
Hương nhảy đẹp. Cứ trước mỗi lần lên sân khấu, nó lại kéo bằng được Huấn lại nói chuyện. Nội dung vẫn cứ là:
- Trang điểm này, xinh không.????
- Không.
-Thật không.??
-Không =))
- Hâm.
Huấn giỏi đá cầu. Cứ sau mỗi lần chiến thắng, nó chưa kịp hét lên tự hào thì cái đứa nhảy lên làm loạn đầu tiên sẽ vẫn luôn là Hương. Đứa nào dám thắng Huấn, Hương lại nguýt cho cái thì đêm về cũng khó ngủ.

Lên lớp 12, 2 đứa đã biết nhắc nhở nhau học hành tử tế, nhưng vẫn dành thời gian cho nhau, thường xuyên không biết chán. Vẫn giận dỗi thường xuyên. Lúc nhẹ thì dỗ dành vài câu, có nặng hơn 1 tí thì Huấn lôi cái trò “khổ nhục kế” của nó ra soạn đi soạn lại. Ví dụ nếu giận đúng lúc sắp mưa nó đến đứng gần nhà Hương, nhắn tin.
- Hết giận thì về. Không thì đứng đây đến sáng mai. Tin không.
Kết quả thì lúc nào cũng như lúc nào. Hương chả giận lâu được.
Cũng đôi lần, 1 trong 2 đứa giở chứng đòi chia tay. Nếu là Hương thì Huấn năn nỉ, nếu là Huấn thì ngược lại. Gì chứ mấy bài năn nỉ của 2 đứa xứng đáng đứng trên Binh pháp Tôn Tử 1 bậc.
Rồi thì cả 2 đứa đều đậu Đại Học. Thậm chí là điểm cao, vào 2 trường đại học thuộc hàng lớn nhất Hà Nội. Đặc biệt là Huấn, nó còn Ủy ban tỉnh thưởng, cùng với không nhiều học sinh toàn tỉnh.
Tiếc là trước cái ngày trao thưởng khoảng vài tuần, nó đòi chia tay Hương. Nó bỗng dưng thấy chán, nó muốn tự do, nó không thích Hương vẫn thích chửi đời chửi người qua facebook mỗi khi nó bực. Yêu không lí do, nhưng muốn chia tay, nó mượn đủ mọi thứ. Khốn nạn. Hương vẫn không thể hiểu nổi tại sao mọi thứ tối sầm với cô bé. Chưa kịp vui niềm vui đỗ Đại học, Hương lại chìm trong đau khổ và nước mắt. Khóc. Tuyệt vọng. Chỉ biết tìm mấy đứa bạn thân, gục đầu nức nở. Hương không dám nghĩ cuộc sống của mình không Huấn sẽ như thế nào. Đêm khóc, sáng dậy bắt đầu xót xa, trở thành công việc thường ngày của Hương.
Còn Huấn. Vẫn khóc, tiếc cho quá khứ, thương cho Hương, nhưng không hiểu sao nó mất hết cảm xúc. Nó cũng nhanh chóng quên đi, lại vui vẻ cười đùa. Nó tin nó hết yêu Hương. Nó cũng tự biết, nó khốn nạn như thế nào. Hương nhắn tin nó không trả lời, nó sợ nó mềm lòng.
Gần 1 năm rưỡi, bên nó động viên học hành là Hương, quan tâm nó là Hương, giúp đỡ nó là Hương, yêu thương nó là Hương, hi sinh vì nó cũng lại là Hương. Và đến khi nó nhận thưởng, người tủi thân là Hương, người 1 mình ở nhà xem tivi là Hương, người cười tự hào, khốn nạn thay, là nó.
Hương vẫn nhắn tin chúc mừng.
- Chờ cả buổi mới thấy đọc đến tên. Hồi hộp thật. Áo đẹp, cơ mà quần mua ở đâu mà nhìn không chấp nhận được.
Nó vẫn thế. Không trả lời
1 ngày. Huấn đọc được tin nhắn Hương nhắn tin với đứa em khóa dưới. Nó lại khóe mắt cay cay: “Có lẽ chồng chị sau này, chị cũng không thể yêu như yêu anh Hiếu”
Nó không ngủ 1 đêm. Sáng hôm sau, soạn tin nhắn: “ Chúng ta quay lại đi”
1 đêm suy nghĩ để soạn tin nhắn, và 1 giây phân vân, nó lại không thể ấn gửi và ném điện thoại ra xa khỏi tầm tay. Nó đi đánh điện tử. Để quên.

Nó ra Hà Nội bắt đầu cuộc sống xa nhà. Phòng nó có ban công với chậu hoa trà. Những ngày đầu cô đơn lạnh lẽo nơi đất khách, nó ra ban công, nhớ Hương. Nó lại soạn tin nhắn. Lại thêm 1 lần nữa, có 1 cái gì đấy mơ hồ, ngăn nó không ấn gửi, ngăn nó tìm về yêu thương.
Rồi. 1 cô gái Bắc, nhẹ nhàng, đi qua đời nó, kéo nó ra với những suy nghĩ vẩn vơ về Hương. Nó thiếu thốn tình cảm, và nhanh chóng đến với người đó. Bình yên, ngọt ngào, nó lại tưởng nó đã quên Hương. Chưa được 1 tháng, cuộc sống của nó vẫn đang êm đềm trôi, vẫn khá hạnh phúc với người yêu mới, thì nó bắt gặp trên facebook ảnh đứa bạn thân cõng Hương, Hương đau chân. Nó ghen, chính nó cũng không hiểu nổi, nó lại nhớ Hương. Trong đầu nó nhanh chóng thay đổi 180 độ. Nó từ chối đi chơi với người yêu. Đầu nó nhanh chóng đánh bật người yêu. Nó đứng trước 2 con đường. 1 là tiếp tục cuộc sống êm đềm, cố gắng tốt với người con gái kia. 2 là quyết tâm quay lại với Hương, nó tin Hương vẫn chưa thể quên, nhưng trước mặt nó, sẽ là sóng gió.
Nó hỏi ý kiến bạn bè. Nó suy nghĩ mấy đêm không ngủ. Cái tính nó, không thể sống dối trá trái tim, và nó quyết định khốn nạn thêm lần nữa, vứt bỏ tất cả, cả cái lòng tự trọng của nó, để nắm lấy 1 cơ hội về bên Hương. Nó nhận ra, vợ tương lai của nó, không Hương thì không còn người thứ hai xứng đáng.
Huấn lại nhắn tin cho Hương. Lâu lắm rồi. Tối đó cả hai không ngủ. Cả 2 lại khóc. Huấn khóc vì hận mình, vì nhớ Hương. Còn Hương, chỉ có thể khóc vì quá đau. Hương đã lết qua những ngày chìm trong đêm tối, để tìm lại nụ cười, đang dần dần tạm quên đi quá khứ đau thương. Thì Huấn, lại xen ngang vào cuộc đời nó, làm nó quặn thắt. Chưa thể tìm lại tình yêu khi mà Hương mất hết lòng tin vào nó, chỉ thấy trước mắt là quá khứ, 1 quá khứ Hương vẫy tay kêu cứu còn Huấn, lạnh lùng, nhăn mặt, bước đi.
Hương không thể chấp nhận sự quay về muộn màng của Huấn. Nỗi đau đã che mờ đi tình yêu đã dần vơi. Hương nói với Huấn đã yêu người khác. Nhưng mà ai chẳng biết Hương thông minh, khó lường như thế nào. Cũng có thể đúng vậy, cũng có thể Hương nói thế để Huấn hết hi vọng, quay lại với cuộc sống đang màu hồng của mình. Huấn chả thèm quan tâm. Cứ cho là Hương yêu người khác, nó sẽ chờ, chờ đến khi nào Hương chia tay để lại có cơ hội. Vợ tương lai của nó, không thể là ai khác. Mất hết lòng tin thì nó sẽ lại mang về cho Hương, nhớ về quá khứ lắm mơ mộng nó cũng sẽ lấy về cho bằng được.
Nó chờ
Chờ
Sẽ chờ cho bằng được
……
Rồi một ngày, điều gì đến cuối cùng cũng phải đến. Huấn làm Hương cảm động, chịu quay về. Chuyện của 2 đứa, xứng đáng là cổ tích, mà nơi đó Huấn sắm vai phản diện. Nhưng cổ tích đôi khi có hậu cho cả người xấu, còn người tốt như Hương, chắc chắn sẽ hạnh phúc
…..
Trở về với thực tại, cái “rồi một ngày …..” đấy thực tế vẫn đang chỉ trong giấc mơ hằng đêm của Huấn.
Nó suy sụp đi trông thấy. Đã gần 10 ngày từ khi nó xin Hương cho 1 cơ hội quay về và bị từ chối. Nó giở đủ mọi trò của ngày xưa, nó bi quan đến mức tạo ra 3 vết sẹo trên cánh tay, chẳng để làm gì. Nó vẫn hằng ngày nhắn đôi ba tin nhắn hỏi thăm Hương. Hương vẫn vô tình đáp trả. Lâu lâu lại lên facebook cứa thêm nỗi đau cho Huấn bằng những dòng status tình cảm với người yêu, có thể là trong tưởng tượng, hoặc là Share link những bài hát mà nghe cái tên Huấn đã muốn khóc, ví dụ… “Xóa tên anh”.
Đã gần 10 ngày Huấn kỉ 1 ngày 10 tiếng ngồi không ngoài ban công, chỉ để….ngắm hoa trà. Nó suy sụp đi trông thấy. Nếu lâu lâu không có bạn bè, hoặc em gái hát cho nó nghe, động viên thì không biết nó còn thảm hại đến mức nào. Có đứa em nhắn tin mắng nó té tát:
- Anh bị điên à. Vị trí của anh nhiều người mơ đến, vì 1 người con gái anh đã bỏ rơi, mà giờ trở thành như thế này à. Học đi, vì tương lai.
- Học thì vì tương lai, tương lai không chỉ của mình mà là còn vợ con. Vợ thì đang thế này, học được cái gì đâu…????
Nó bi quan, bảo thủ đến mức không thể khuyên nổi.
Hương, vẫn cứ giữ quan điểm,nó lại chỉ yêu nhất thời, dài lâu vẫn chỉ là ảo tưởng. Hương có cái lí của mình, không thể mạo hiểm để đau thêm lần nữa.

Hôm nay là 19/10. Nó không thèm nhớ mai là ngày gì, chả thèm tặng quà cho ai. Chỉ nhớ đến 1 người, mà nó không dám tặng, đúng hơn là không được phép tặng.

Nó chỉ biết
…..ngồi cạnh chậu hoa trà ngoài ban công
…..viết lại chuyện của nó
Để có thêm dũng khí. Tiếp tục chờ.
………… Dù chẳng ai thèm tin. Nhất là Hương.


Nguồn: Những truyện ngắn hay

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Truyện vui: Đêm tân hôn hai chúng tôi mải mê...


Với mỗi cặp vợ chồng, đêm tân hôn để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đáng trân trọng bởi đó là buổi tối đầu tiên đôi trẻ ở bên nhau với danh nghĩa vợ chồng chính thức. Đêm tân hôn của chúng tôi không lãng mạn và đẹp như trong phim nhưng đầy kỷ niệm mà mỗi lần nhắc đến là cả hai vợ chồng đều cười mãi.

Hai vợ chồng chúng tôi bằng tuổi nên cách nói chuyện rất trẻ con, có thể gọi là nhí nhố. Trải qua nhiều vui buồn, giận hờn, chúng tôi cưới nhau ở tuổi 27 vào một buổi chiều se lạnh do ảnh hưởng của đợt rét nàng Bân.

Cả ngày hôm đó, tôi tất bật từ sáng ở nhà phụ cơm nước vì họ hàng trong quê đến từ sớm. Dọn dẹp xong bữa trưa thì lo đi trang điểm để chiều đến địa điểm tổ chức cưới ở khách sạn.

Tiệc cưới mời khách lúc 5h chiều và đến khoảng 8h tối thì khách khứa ra về hết. Thú thực, lúc đó tôi vừa đói vừa mệt, miệng thì mỏi vì cười nhiều. Chồng tôi bị mấy người bạn chúc rượu nên mặt đỏ tưng bừng, cười như nhặt được tiền, rủ rỉ vào tai tôi:

- Chúng nó bảo tối nay về nhớ tắt điện thoại không thì chẳng "làm ăn" gì được đâu.

Tôi liếc và cấu yêu chồng một cái. Mẹ tôi gói vội ít súp khai vị và thức ăn ở mấy mâm dự phòng mà khách không tới dự được đưa cho chúng tôi, bảo:

- Các con về nghỉ sớm đi, còn lại ở đây mẹ và mọi người lo.

Chúng tôi lên taxi về nhà, không quên ôm theo mấy hộp quà tặng trong đám cưới và thùng tiền mừng. Tổ ấm của chúng tôi là căn nhà thuê nho nhỏ với chiếc giường cưới có bộ ga gối màu hồng tôi thích nhất.

Về đến nhà, ăn vội ít thức ăn mẹ gói cho rồi chồng tôi tranh thủ đi tắm, trong khi tôi gỡ hoa, kẹp ghim cài tóc. Tôi mở tủ, lấy bộ váy ngủ lụa mà trước đó đắn đo mãi tôi mới dám mua, hy vọng mặc lên sẽ hấp dẫn chồng hơn. Tắm xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm, đang lấy khăn lau tóc đã nghe tiếng chồng gọi đầy tình cảm:

- Vợ yêu ơi, nhanh lên, lâu thế.

- Từ từ, chờ em tí, đang lau tóc cho khô.

- Nhanh lên, anh sốt ruột lắm rồi - chồng tôi lại giục.

Lúc đó, tôi vừa hạnh phúc, vừa hơi xấu hổ, tự nhủ: "Mệt thế mà còn cứ đòi... nhanh. Ham hố phát sợ", rồi tự cười một mình, nghĩ chồng mà thấy mình trong bộ váy ngủ này chắc mê lắm đây.

Tôi nhẹ nhàng bước vào chỗ giường ngủ, định làm chồng bất ngờ. Kéo tấm màn che ra, tôi "chết đứng như Từ Hải", hoá ra tôi mới là người bất ngờ: chồng tôi đang ngồi thu lu, một tay cầm quyển sổ, một tay cầm cái bút bi, bên cạnh là một đống to... phong bì tiền mừng. Tôi hiểu ngay hoá ra nãy giờ tôi nghĩ oan cho chồng, khoái chí vỗ vai chồng nói to:

- Trời, anh chỉ được cái hiểu ý em, em cũng sốt ruột lắm rồi. Cái việc quan trọng cả đời anh à.

- Anh mà không hiểu em thì ai hiểu. Bây giờ phân công công việc đi, em thích làm gì?

- Anh ghi đi, để em bóc phong bì kiểm tiền cho, em thích đếm tiền lắm.

- Đồng ý.

Thế là đêm tân hôn, chúng tôi chỉ kiểm, đếm tiền mừng. Chồng tôi có nhiệm vụ ghi lại danh sách để sau này còn biết mà đi mừng lại.

Tôi thì vừa bóc phong bì, vừa đếm và đọc to cho chồng tên ai, mừng bao nhiêu. Mãi đến hơn 12h đêm mới xong, kỳ lạ là tôi không hề thấy mệt hay buồn ngủ khi làm công việc này, thế mới hay chứ.

Hình minh họa


Sau khi kiểm xong, tôi và chồng cùng nhau tính: mai hai đứa mình còn phải mang tiền đi trả tiệc ở khách sạn và lấy chứng minh thư về, trả tiền chụp ảnh cưới, thuê áo cưới, hoa cưới còn thiếu lại... và cả tiền rửa ảnh chụp tại đám cưới hôm nay nữa. Vốn là một kế toán, việc cân đối thu chi tôi làm khá nhanh, kết quả cuối cùng thật bất ngờ, tôi hét lên:

- Chồng ơi, vẫn còn thừa ra gần chục triệu anh à!

- Thật không? Thế là lãi hả em? - Chồng tôi hỏi như vẫn còn nghi ngờ.

- Lãi chứ, em tính hết rồi. Thích quá, thế này phải cưới thêm vài lần nữa anh à!

Chồng tôi gõ đầu tôi một cái:

- Huyên thuyên, tính lấy người khác nữa à? Đánh cho một cái bây giờ.

- Hi hi, đâu có, em đùa thôi. Mà tiền thừa ra, anh tính làm gì?

- Mình đi nghỉ trăng mật nhé, cho vợ đi chơi vui chứ đợt vừa rồi lo đủ thứ cho đám cưới hai đứa, khổ thân.

- Thôi anh à, mình còn khó khăn, đi trăng mật làm gì. Ở đâu có anh, ở đó là mật rồi - Vừa nói, tôi vừa ôm hôn chồng một cái.

- Tùy vợ.

Chồng xoa đầu tôi, ánh mắt đầy yêu thương. Tôi biết, anh muốn cho tôi một cuộc sống đầy đủ cả về vật chất và tinh thần nhưng cuộc sống còn nhiều khó khăn, không như mong muốn.

- Chồng ạ, tiền thừa đó, em muốn mua một cái tủ lạnh và bình nóng lạnh, chứ mùa đông, mỗi lần tắm cứ phải đun nước nóng, mất thời gian lắm anh à. Coi như đó là quà cưới, mình làm kỷ niệm luôn.

- Ừ, nhưng anh nghĩ mua tủ lạnh sau đi, mình đi vắng suốt, chưa cần vội. Mua cho vợ cái máy giặt, để vợ đỡ vất vả giặt tay, anh thương lắm.

Nghe chồng nói vậy, tôi hạnh phúc và cảm động lắm. Khi chúng tôi kết thúc câu chuyện cũng hơn 1h sáng. Hai đứa ngáp rõ to rồi ôm nhau ngủ... "chay", thẳng giấc sau một ngày bận rộn.

Có thể mọi người biết chuyện trong đêm tân hôn, chúng tôi chỉ mải đếm tiền, mải cân nhắc tiền mừng cưới thừa ra nên mua gì, sẽ nghĩ chúng tôi thật thực dụng, thật ham tiền.

Nhưng đó là thực tế của chúng tôi, vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, chúng tôi cưới nhau với hai bàn tay trắng, cùng nhau chia sẻ, chăm lo cho mái ấm của mình từ những vật dụng thiết yếu. Nhưng tôi hạnh phúc và cho rằng đó là kỷ niệm vui nhất mà vợ chồng chúng tôi cùng nhau trải qua.

Sau này, khi có con tôi sẽ kể cho con nghe, bố mẹ chúng cưới nhau không có tuần trăng mật, đêm tân hôn chỉ gói gọn trong hai chữ "đếm tiền". Nhưng ẩn trong đó là sự quan tâm, chia sẻ và thông cảm cho nhau.

Và tôi cũng đã đố rất nhiều người khác: Việc gì có hai từ, bắt đầu bằng chữ "đ" mà các đôi vợ chồng trẻ thường hay làm sau khi cưới nhau. Hầu như ai cũng trả lời là: "động phòng" nhưng đáp án của tôi là "đếm tiền". Ai cũng cười vui vẻ và bảo: "Chí lý, chí lý".

(Nguồn: Ngôi sao)

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

Tổng hợp đề thi công chức thuế năm 2012 (cả 2 đợt)


Đề thi mình đang gấp rút tổng hợp để share cho các bạn phía Nam, tầm sáng mai sẽ post, mọi ng chú ý nhé

CÁC BẠN PHÍA NAM THI XONG ĐỢT 2 GIÚP MÌNH BỔ SUNG ĐỀ THI VỚI, COI NHƯ LÀ CÔNG CỤ ÔN THI CHO CÁC NĂM SAU NỮA. CÓ THỂ GỬI VÀO MAIL CHO MÌNH THEO ĐỊA CHỈ khongphaixoan.blogspot.com@gmail.com
HOẶC LIÊN HỆ

>> Các bạn nhớ like facebook và để lại mail để mình share nhé

Lưu ý trước khi tải: Click chuột vào link, đợi 5 giây rồi ấn SKIP AD  (vì link mình đã add quảng cáo). Nếu link nào die, các bạn vui lòng comment ở phần bình luận để mình check lại.


Đề tin học văn phòng (40câu/45ph)

1. Trong excel 2003 muốn đánh số trang trên 1000 thì làm cách nào:
a. Ko đánh được vì số quá lớn
b. Insert/Page Number
c. Insert/Large Number
d. Ko đáp án nào đúng

2. Tính =MOD(45,8)

3. Tính: INT(-44.1) + ROUND(24.9,0) + TRUNC(29.9)
a. 9
b. 29
c. 19
d. Đáp án khác

4. Cho các hàm sau
A) ROUND(172.55,0) = 170
B) ROUND(172.55,1) = 172.6
C) ROUND(172.55,-1)= 170
D) ROUND(172.55,-2)= 180

a. A B đúng
b. B C đúng
c. A C đúng
d. B D đúng

5. Muốn chèn header and footer thì dùng lệnh gì: File/ H&F, view/H&F, insert/H&F...

6. Đáp án nào đúng:
a. H&F của 1 văn bản chỉ có thể giống nhau
b. Có thể chèn H&F khác nhau giữa các trang
c. Có thể chèn H&F trang đầu tiên khác các trang còn lại
d. H&F trang đầu tiên, cuối cùng khác các trang còn lại

7. Một số câu về di chuyển công thức sang ô khác như từ ô E2 sang G7 chẳng hạn, mọi ng sẽ tính xem công thức thay đổi như thế nào với các ô có địa chỉ tương đối

8. Tại ô C4 có biểu thức = A1+$C4+B$2
Công thức A1+$C4+B$2 sẽ thay đổi thế nào khi ta copy từ ô C4 sang E17

9. Một hai câu về SUMIF
Muốn tính tổng của vùng E2:E8 với điều kiện là "máy tính" trong vùng dữ liệu A2:A8. Ta có công thức nào:
a. =Sumif(A2:A8,"máy tính")
b. =Sumif(A2:A8,"máy tính",E2:E8)
c. =Sumif(E2:E8,"máy tính",A2:A8)
d. =Sumif(E2:E8,"máy tính")

10. Hàm nào dùng để tìm kiếm trong excel 2003:
a. vlookup
b. seek
c. find
d. sum

11. Nhập công thức: 2 + $9.00, ta được:
a. #N/A
b. 2 + $9.00
c. ...

12. Muốn biết ngày giờ hiện tại dùng hàm nào: now, day, date, current

13. Các thiết bị nhập: bàn phím, usb, máy scan..

14. Cách đánh dấu điểm dừng tab: vào format chọn creat tab hay là đánh dấu trển thanh trước

15. Một số nhận xét về excel: excel là công cụ tính toán, chỉnh sửa ảnh, vẽ biểu đồ….chọn cái sai

16. Trên excel có thể làm gì: chèn Word, trình duyệt web

17. Một cách chọn nhiều file liền kề
a. Giữ phím Ctrl rồi chọn các file
b. Giữ phím Alt rồi chọn các file
c. Kích chuột vào file đầu tiền muốn chọn, giữ shift rồi kích vào file cuối cùng

18. Nút Ctrl + Esc dùng để làm gì
a. Mở start
b. Đóng văn bản
c. Chuyển cửa sổ mới
...

19. Muốn hòa ô C9 với C11 ta làm:
a. Không hòa được
b. Chuột phải chọn Merge
c. Chọn nút Merge and Centre ở trên thanh công cụ
d. Table/Merge...

20. Khi trình duyệt IE, muốn ko hiện thị hình ảnh thì chọn cái nào trong menu option
a. Show Images
b. Display Images
c. Show Pictures
d. Display Pictures

21. Cách lưu nội dung trang web vào ổ đĩa máy tính: File-> Save as

22. Trong excel muốn chỉnh sửa nội dung của ô đang chọn: ấn F2; F5; F6

23. Muốn di chuyển giữa các văn bản đang mở trong word sửu dụng phím tắt nào:
a. F5
b. F6
c. Ctrl +F6
d. Ctrl + F5

24. Chọn các tập tin liên tục trong thư mục thì làm thế nào?

25. Muốn đánh số cho các đoạn văn bản:
a. Format-> Bullet and numbering
b. Edit-> Bullet and numbering
c. View->Bullet and numbering

26. Một câu về Split trong word thì tối đa bao nhiêu? (câu này mình ko hiểu hỏi về cái ji nên ko nhớ chính xác câu hỏi)
a. 2
b. 4
c. 8
d. Nhiều hơn 2

27. Trong excel thực hiện lệnh đóng băng vùng trước cột B và phía trên hàng 2 thì làm thế nào? câu này ko biết làm nên cũng ko nhớ đáp án

28. Một câu về cách sử dụng lệnh Sort

29. Muốn tính số ngày từ 9/1/2010 đến 8/3/2012 thì đùng lệnh gì? (đại loại thế)
a. =date(8/3/2012)- date(9/1/2010)+1
b. =date(2012/3/8)- date(2010/1/9)+1
c. =day(8/3/2012)- day(9/1/2010)+1

==> Đáp án tham khảo: http://adf.ly/ERik0 | Link dự phòng

==> Tham khảo thêm đề thi môn tin học văn phòng (Hải quan 2012): Tải tại đây | Dự phòng

Đề thi môn Kiến thức chung (180ph)


Câu 1: Phân tích nhận định sau : lĩnh vực kinh tế thường chứa đựng nhiều mâu thuẫn và chỉ có nhà nước mới có đủ thẩm quyền và khả năng giải quyết các mâu thuẫn đó

Câu 2: Cho biết vai trò của ngân sách nhà nước trong việc thực hiện công bằng xã hội và giải quyết các vấn đề xã hội

Câu 3: Trình bày và phân tích nội dung văn hóa giao tiếp của cán bộ công chức với nhân dân theo quy định tại luật cán bộ công chức hiện hành

Nếu trở thành công chức thuế, a/c sẽ thực hiện nội dung này ntn trong 1 vị trí công việc cụ thể ( vd công chức tại bộ phận kiểm tra thuế hoặc công chức tại bộ phận tuyên truyền hỗ trợ người nộp thuế )

Câu 4: Một trong những nhiệm vụ cơ bản của cơ quan thuế các cấp là tổ chức thực hiện công tác tuyên truyền, hướng dẫn, giải thích chính sách thuế của nhà nước, hỗ trợ ng nộp thuế thực hiện nghĩa vụ nộp thuế theo đúng quy định của pháp luật. Với hiểu biết của mình a/c hãy cho biết cơ quan thuế các cấp cần phải triển khai những công việc gì để thực hiện nội dung này.

(Thí sinh không được sử dụng tài liệu)

Linkdownload: Tải tại đây | Link dự phòng

Môn KTC ngạch cán sự và tương đương:
 @ Rất cảm ơn bạn Tham Nguyen (thammatnai75@...) đã chia sẻ

Câu 1: Anh chị cho biết: 
1. Nội dung chức năng phân phối lại và phân bổ của tài chính công?
2. Phân loại các khoản thu chi ngân sách nhà nước theo phạm vi phát sinh?
Câu 2: Trình bày nội dung đào tạo ,bồi dưỡng công chức theo quy định của Luật cán bộ công chức hiện hành?

Câu 3: Trình bày những nhiệm vụ và quyền hạn của cục thuế trong quản lý việc chấp hành nghĩa vụ nộp thuế của người nộp thuế theo quy định của pháp luật?
.......

Đề thi viết môn nghiệp vụ thuế (180ph)

Câu 1: Qua nghiên cứu luật thuế thu nhập cá nhân anh (chị) cho biết:
1. Thế nào là cá nhân cư trú?
2. Cách xác định thuế thu nhập cá nhân đối với thu nhập từ kinh doanh cua cá nhân cư trú và cá nhân không cư trú có những điểm khác biệt căn bản gì?

Câu 2: Qua nghiên cứu luật thuế giá trị gia tăng anh chị cho biết:
1. Các trường hợp hoàn thuế giá trị gia tăng?
2. Ý nghĩa của hoàn thuế giá trị gia tăng?

Câu 3: Một doanh nghiệp kinh doanh thương mại tong năm 2011 có số liệu kê khai tính thuế TNDN như sau: (đơn vị tính: triệu đồng)
1. Doanh thu tính thuế TNDN: 36000
2. Tổng chi phí DN kê khai: 25000; trong đó:
- Giá vốn của hàng hóa bán ra: 15000
- Chi trả lãi tiền vay vốn tương ứng với phần vốn điều lệ còn thiếu: 200
- Chi phí quảng cáo, khuyến mãi, tiếp thị: 2000
- Các khoản chi phí khác của DN đều có hóa đơn, chứng từ hợp pháp và các khoản chi còn lại đều đủ điều kiện được trừ.
3. TN chịu thuế khác: 300
4. Doanh nghiệp hoạt động được 6 năm
6. Kỳ tính thuế của DN được xác định theo năm dương lịch.

Yêu cầu:
1. Xác định chi phí quảng cáo tiếp thị, khuyến mãi đc trừ khi tính thu nhập chịu thuế? Giải thích cách tính?
2. Xác định thuế TNDN phải nộp trong năm tính thuế? biết thuế suất thuế TNDN là 25% và trong năm DN không đc miễn giảm thuế TNDN.

Câu 4: Theo quy định của Luật quản lý thuế, người nộp thuế nộp thuế theo phuơng pháp kê khai bị ấn định thuế trong các trường hợp nào?

(Thí sinh không được sử dụng tài liệu)

==> Đáp án: Tải tại đây | Dự phòng

==> Đáp án (bản đẹp hơn):
Linkdownload: Tải tại đây | Dự phòng

Đề thi tiếng Anh (60 câu/90 ph)
(Làm luôn trên đề, 1 bài điền từ cho sẵn, 1 bài là tự tìm từ để điền, 2 bài đọc hiểu, 1 bài viết lại câu, dich anh sang việt, việt sang anh, chỉ nhớ đc thế này :D)

Dịch từ Việt sang Anh : Đề thi 21/10/12

1- Mỹ, Nhật bản, hàn quốc và EU là những thị trường khó tính đối với tôm xuất khấu của Việt Nam
2- Tổng giám đốc mới của chúng tôi muốn vươn tới thị trường viễn thông của Lào và Campuchia
3- Việt Nam đã đạt được những thành tựu to lớn trong cuộc xóa đói giảm nghèo
4- Từ đầu năm tới nay, số người thất nghiệp ở các khu công nghiệp đã tăng do suy thoái kinh tế
5- Lượng khách du lịch nước ngoài đến việt nam tăng lên hàng năm


>> Đã có đề thi: (Lưu ý pass giải nén: khongphaixoan)

==> Đề thi TA ngạch chuyên viên: Tải tại đây | Link dự phòng

==> Đề bản PDF (đẹp): Tải tại đây | Link dự phòng

==> Đáp án: Tải tại đây | Link dự phòng


Đề thi môn chuyên ngành tin học (180ph)


==> Link download: Tải tại đây | Dự phòng


Đề thi môn nghiệp vụ trắc nghiệm (40câu/ 45ph)

>> Đã có đề (bản đẹp) cả chẵn và lẻ:

==> Link download: Đề chẵn | Đề lẻ

==> Một số câu trong đề thi do các bạn ghi lại và gửi tới cho mình. Rất cảm ơn các bạn.

1. Thuế suất thu nhập cá nhân có bao nhiêu mức: 7

2. Mức thuế suất thu nhập cá nhân cao nhất là bao nhiêu: 35%

3. Thuê tài sản giá chưa có thuế GTGT là 5trđ/ tháng, nhận tiền trước 4 tháng, giá tính thuế=? : 20trđ

4. Thuế suất đối với hoạt động chuyển nhượng vốn khi ko xác định được giá vốn: 0.1%

5. Chuyển nhượng bất động sản nào chịu thuế TNCN: giữa mẹ kế với con chồng

6. Thời hạn quyết toán thuế theo kỳ tính thuế năm. 90 ngày kể từ ngày kết thúc năm

7. Thời hạn nộp thuế theo tháng: ngày 20 tháng sau

8. Doanh nghiệp sử dụng nhiều lao động là ng dân tộc thiểu số, được áp dụng: giảm thuế thu nhập doanh nghiệp số chi thêm cho lao động dân tộc thiểu số (câu này t sai vì t nghĩ câu từ của luật ko chuẩn, ko phải giảm thuế mà là phần chi thêm cho lao động được cho vào chi phí được trừ chứ +.+)

9. Tính thu nhập tính thuế thu nhập cá nhân, cho thu nhập cả năm đã đóng bảo hiểm, đóng góp cho quỹ chất độc màu da cam 5 trđ, có 2 ng phụ thuộc.

10. Thu nhập chịu thuế đối dn có cơ sở thường trú: thu nhập phát sinh liên quan cs thường trú trong và ngoài VN, thu nhập phát sinh tại vn không liên quan cs thường trú

11. Thuế thu nhập doanh nghiệp ưu đãi áp dụng từ : năm đầu tiên doanh nghiệp có doanh thu

12. Khoản ko được giảm trừ khi tính thuế thu nhập cá nhân: đóng bhxh, đóng bh y tê, đóng bh thất nghiệp, đóng góp quỹ khuyến học.

13. Khoản ko được giảm trừ: góp quỹ vì ng nghèo, tài trợ đồ chơi có cơ sở nuôi dưỡng trẻ em mồ côi của nhà nước, tài trợ cuôc thi Olympic, quỹ khuyến học.

14. Khoản ko phải tính vào thu nhập chịu thuế: phụ cấp ngành nghề theo quy định của pháp luật

15. Các mức thuế suất thuế GTGT: 0% 5% 10%

16. Hàng quá quá cảnh qua việt nam: ko chịu thuế GTGT

17. Vũ khí an ninh quốc phòng: ko chịu thuế GTGT

18. Cây giống, hạt giống j đó xuất khẩu: 0%

19. Sản phẩm trồng trọt ko chịu thuế khi: tự bán ra tại thi trường nội địa

20. Vàng đã chế tác, trang sức chịu thuế GTGT: 10%

21. Khoản ko chịu thuế tncn: lãi tiền gửi ngân hàng.

T chỉ nhớ bấy nhiêu, nói chung là t thấy khá dễ

_==============================_


>>> Cập nhật đề thi các môn thi của khu vực phía Nam (27-28/10/2012)

Môn nghiệp vụ (viết):
@ Cảm ơn bạn Hang Nguyen (hang.kt128@..)huu tho Ta (tahuutho339@...)  đã gửi mail cho mình :))


>> Chi tiết xem phía dưới:

Câu 1: Trình bày trách nhiệm của cơ quan quản lý thuế theo quy định của Luật quản lý thuế?

Câu 2: Qua nghiên cứu Luật thuế GTGT, anh/chị hãy so sánh nghĩa vụ thuế GTGT giữa đối tượng không chịu thuế và đối tượng chịu thuế suất 0%? Ý nghĩa của việc áp dụng thuế suất thuế GTGT 0%?

Câu 3: Một DN kinh doanh thương mại trong năm 2011 có số liệu kê khai thuế TNDN như sau (đơn vị tính: triệu đồng)
1. Doanh thu tính thuế TNDN: 45.000
2. Tổng chi phí DN kê khai: 33.000 trong đó:
- Giá mua hàng hóa bán ra: 20.000
- Thuế GTGT đầu vào đã được khấu trừ: 150
- Chi phí quảng cáo, khuyến mãi, tiếp thị: 2.000
- Các khoản chi phí của DN đều có hóa đơn, chứng từ hợp pháp
- Các khoản chi còn lại đều đủ điều kiện được trừ
3. Thu nhập chịu thuế khác: 500 trong đó có 400 là thu nhập nhận được từ hoạt động SXKD ở nước ngoài sau khi đã nộp thuế thu nhập ở nước ngoài với mức thuế suất 20%
  
Yêu cầu: Xác định số thuế TNDN phải nộp năm 2011? Biết thuế suất thuế TNDN là 25%. Trong năm DN không được miễn, giảm thuế TNDN

Câu 4: Theo quy định của Luật thuế TNCN anh/chị hãy cho biết:

1. Người nộp thuế TNCN được giảm trừ gia cảnh đối với người phụ thuộc khi xác định thu nhập tính thuế TNCN phải thỏa mãn các điều kiện gì?

2. Tháng 6 năm 2011, bà A nhận thừa kế từ mẹ kế một mảnh đất ở Bình Dương. Sau khi hoàn tất các thủ tục nhận thừa kế, tháng 9 năm 2012, bà tặng một phần đất để xây nhà mẫu giáo cho trẻ em trong xã nơi bà đang sinh sống. Phần diện tích đất còn lại bà tặng lại cho con trai. Các thủ tục cho, tặng và chuyển giao quyền sử dụng đã được hoàn tất trong năm. Anh/chị hãy giải thích đối tượng nào phải nộp thuế TNCN trong tình huống trên.


Đề thi viết môn Nghiệp vụ ngạch cán sự và kiểm tra viên (120 phút)



Môn kiến thức chung:
 @ Cảm ơn bạn Thuy Tran (thuyvcu88@..) đã gửi mail cho mình môn KTC và tiếng Anh :))


Câu 1: Phân biệt sự khác nhau giữa quản lý hành chính nhà nước về kinh tế và quản lý sản xuất kinh doanh? Lý do của sự phân biệt đó?

Câu 2: Trình bày những nguyên tắc cơ bản quản lý NSNN?

Câu 3: Trong điều 15 Luật cán bộ công chức năm 2008 quy định "Cán bộ công chức phải thực hiện cần, kiện, liêm, chính, chí công vô tư trong hoạt động công vụ", Anh/chị hãy phân tích quy định trên

Nếu được tuyển dụng vào làm công chức thuế, anh chị sẽ thực hiện quy định trên ntn?

Câu 4: Trình bày nhiệm vụ và quyền hạn của Cục thuế trực thuộc Tổng cục thuế?

Ngạch cán sự và kiểm tra viên (Trung cấp)
@ Do bạn Thanh Mai gửi

Câu 1: Trình bày nội dung chức năng giám đốc và điều chỉnh của tài chính công?
Câu 2: Trình bày nghĩa vụ của cán bộ công chức trong thi hành công vụ?
Câu 3: Trình bày vị trí chức năng và cơ cấu tổ chức của Chi cục Thuế?

Môn tiếng Anh (ngạch chuyên viên):

Đề bao gồm 1 câu điền từ vào câu (cho 10 câu và 10 từ), 2 câu đọc hiểu, 1 câu viết lại câu, 1 câu cho dạng đúng của từ, 1 câu dịch từ Anh sang Việt, 1 câu dịch từ Việt sang Anh như sau:

+ Trồng cây công nghiệp không những tạo việc làm mà còn giúp cải thiện môi trường
+ Nằm ở khu vực Đông Nam Á, VN là nước có tiềm năng du lịch
+ Người nước ngoài không những thích món ăn Việt Nam vì nó ngon mà còn thích bởi sự đang dạng của nó
+ Thời tết năm nay quá xấu đến nỗi người nông dân phải vất vả mới cứu được mùa màng
......

Môn tiếng Anh (ngạch cán sự và kiểm tra viên)
 @ Cảm ơn bạn Thanh Mai (yauotda88@...) đã gửi mail cho mình 1 phần của đề bài :))


Mọi người bổ sung tiếp hộ cho mình vs nhé..
  
>> Hiện tại mình đang post nốt các đề thi + đáp án của ngạch cán sự và lưu trữ. Bạn nào có nhu cầu thì để lại địa chỉ mail và ấn Like facebook để mình check thông tin share nhé. Thân

>> Mọi người có thể xem thêm các tài liệu ôn thi công chức thuế TẠI ĐÂY


(KhongPhaiXoan)

Truyện ngắn: Tình yêu...Quá khứ...và Định mệnh


(Một câu chuyện tình yêu cảm động, đọc xong rơi nước mắt đấy nhé ! Những người đang yêu ... đọc xong và suy ngẫm)
 
 Yêu em trong một ngày anh nhé!!!
Em nhìn tôi, lại cười mỉm chi...

-Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!!

-Nghĩa... nghĩa là sao??

-Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ !!

-Em đùa hoài !!

-Em không biết nói đùa bao giờ.

***

Hà Nội một ngày cuối năm, rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây !!

-Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé !!

-Ừ ừ...

-Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ.

-Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy !! - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.

Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá !! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi !!

Tôi nhớ, ngày mốt cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ ?? Dù chỉ là một vở kịch, tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất ...

Sáng hôm sau..

Reng !!!

-Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em ko yêu nữa đâu nhé !!

-Vâng vâng, anh biết rồi ạ...

Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế kia rồi kia đấy....

Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Chẳng là em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, em cũng reo khẽ lên thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà rất đỗi hạnh phúc, bầu trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải...

Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...

Nhưng không, nàng nhăn mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "anh lại bê bối thế này nữa à ??", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và.. chải tóc cho tôi. Thề có trời cao, tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi....

Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo thế là anh người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được ....

Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời mùa đông đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt đạp gà như em mong muốn. Em tôi ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan.... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi :

-Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?

Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.

Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất.

-Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả? - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.

-Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.

-Bé nào mà bé? Tui... lớn rồi (rõ ràng em đang mặc áo dài). Anh chụp hình là phải xin phép nghe hông !!

-Ơ, anh xin lỗi.....

-Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì.... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn có dắt đi ăn chè !!

Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm...

Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết thế nào được, ta vẫn là hai con người ở quá xa nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!

Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức, cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn lần cuối....

-Ai cho anh đi mà không nói với tui một tiếng ??

-Sao em biết??

-Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này !! Thôi, tạm biệt anh nhé !!

Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu.. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN.."

-Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không? - Em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi.

-Một tháng !!

-Vì sao lâu thế?

-Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...

-Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?

-Uh, tốt lắm....

Đột nhiên

Em khóc !!!

Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....

Vì sao thế.... tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời.....

Trời đông lạnh lắm !!!



***


Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn, em ra đi.... Để mặc tôi cùng với chiếc khăn len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"... Em làm tôi đau tim !!

Em làm tôi đau tim !!

Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc khăn len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau...

Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu có dành cho nhau ?? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, nhanh vội rồi cũng ***ng tàn....

Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau....

Bíp bíp, có tin nhắn, của em !!!

Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu : "Anh hãy quên em đi !!"

Làm sao tôi quên được ???

Không cần suy nghĩ, không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc khăn len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ.... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi...

Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ....

Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi.....

-Anh đi đi!!

-Sao thế em??

-Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?

-Anh chỉ muốn biết vì sao thôi.... em hãy giải thích cho anh hiểu....

-Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...

Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa...

Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên "Anh về đi, người yêu tôi đây" !!

Thôi, thế là... hết !!!

Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên băng ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày ??? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ....Tôi vò chiếc khăn len màu tro trong tay...

Thật là một thằng ngốc !! Như em vẫn mắng ấy !! Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc......

Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy, trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi....

Alô !!

-Chào anh, tôi là... một người lạ - giọng con trai miền Nam

-Anh là ai??

-Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?

-Em gái anh là ai? - Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng.

-Em gái tôi tên... Ngọc Châu.

Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy... Nhưng ko kịp nữa rồi !! Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em...

Ngày tháng năm....
Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số đt cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì ko nhỉ??

Ngày tháng năm....
Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không ??

Ngày tháng năm....
Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh ko biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?

Ngày tháng năm....
Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy.... Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại... yêu anh trong một ngày, thế thôi.... Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi...

Tất cả chỉ vì ... một căn bệnh không thể chữa khỏi.....

Ngày tháng năm...
Anh đến tìm !! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết...... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây !!".

Cả một đời, em chỉ có một người yêu là anh thôi....

***

Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc khăn len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ.....

Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau.

Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất...

Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời....

Gió thổi chiếc khăn len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc khăn có màu tro buồn đến vậy..... Tất cả như một định mệnh, gió tung tro tàn quá khứ lên.... cho người sống còn đau....

Gió thổi bay đến ngày quá khứ... có cô bé quàng chiếc khăn len màu hồng, cười mím chi....

-Thế em xin anh một ngày yêu em nhé !!
.....

(Sưu tầm từ facebook)

 
-------------------------------------- linhtuty