This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

Người đàn ông dành cho em


Em đi qua mối tình đầu với đầy những đắng cay và mất mát. Em không như những cô gái khác, yếu đuối, khóc lóc hay muốn quyên sinh. Em luôn sống và sẵn sàng chấp nhận mọi điều nếu đó là hậu quả do quyết định của em đưa ra. Sau cuộc tình đó, em mất sự trong trắng và một điều thiêng liêng hơn thế: Quyền làm mẹ!


Em đẹp, đẹp một cách kiêu kì, cuốn hút tới mức khó cưỡng lại. Vì thế chưa bao giờ em có cảm giác sẽ không thể chinh phục một ai đó. Dù dấu vết của lần yêu đầu với một gã lừa phỉnh có vợ để lại trên gương mặt em nét u buồn nhưng nó chẳng thế giảm đi sự hấp dẫn của em. Nhanh chóng thôi, em yêu một chàng trai khác. Một gã thanh niên hồn nhiên, trẻ trung đến độ.

Vẫn là những nụ hôn rực lửa tới cháy cả bờ môi. Vẫn là những vòng tay âu yếm và cả sự lãng mạn hệt như tất thảy những đôi lứa yêu nhau khác vẫn có. Anh ta hứa sẽ nhảy vào biển lửa, nếu cần, chỉ để có được em.

-Em đã không còn trong trắng vì đã trao nó cho người yêu đầu. Kết quả của cuộc tình ấy, em phá thai và thật đen đủi, em chẳng thể sinh con được nữa. Anh sẽ vẫn lấy em chứ?

Anh ta thảng thốt, miệng lắp bắp: “Anh xin lỗi”.

Em ra đi, tìm một người đàn ông khác – một người dành cho em!

Cuộc tình thứ ba, em yêu một người đi làm, chỉn chu, chững chạc và đứng đắn. Anh ta không vồ vập, lãng mạn. Anh ta bảo em rất xứng đáng làm vợ. Vì em đẹp, giỏi giang và khéo léo. Sự có mặt của em hẳn sẽ giúp cho cuộc đời anh ta thêm tốt đẹp. Anh ta cũng nói sẽ dùng cả cuộc đời để bao bọc cho em.

-“Em không còn trong trắng và cũng không thể có con được nữa. Anh sẽ lấy em chứ?” Không ngỡ ngàng như gã lần trước, anh ta có vẻ trầm ngâm, rồi khẽ lắc đầu. Em lại ra đi.

Em có thêm một hai cuộc tình như thế nữa. Cuộc tình nào họ cũng coi em như báu vật nhưng khi biết sự thật họ hoặc là tìm cách rút lui trong im lặng hoặc là tháo chạy nhanh chân. Em vẫn tiếp tục đi tìm, tìm cho ra người đàn ông của em.

Em gặp anh. Cái vẻ ngoài chẳng mấy khi nói gì của anh làm em thích thú. Anh chưa bao giờ khen em đẹp, cũng chẳng thừa nhận em giỏi giang. Anh chỉ nói một lời “Anh yêu em”. Tuyệt nhiên không có những lời thề thốt và lên dây cót cho tình yêu như những gã trước đó vẫn làm. Em thấy dường như anh còn yêu em không bằng họ. Nhưng em vẫn nhận lời và lại nói những lời mà bao cuộc tình khác em đã nói:

- Em không còn trong trắng và chẳng thể có con được nữa. Anh sẽ cưới em chứ?”

Anh giữ khuôn mặt bình thản đến khó hiểu: – Anh không quan tâm những điều đó, mình cưới nhau nhé.

Cuối cùng thì em đã có thể mỉm cười, để lại ra đi. Lần ra đi này em không tìm kiếm gì nữa cả, vì đã thấy rồi, người đàn ông dành cho em, dù em không thể bên người đó.

(Sưu tầm từ http://www.vnyeu.org)

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

Mưa và nước mắt


Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.


Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.
Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.

Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.

Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".

Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.

Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.

Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.

Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.

Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".

Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.

Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".

Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!

(Sưu tầm)

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Truyện ngắn: Phong linh


Phong Linh nhìn anh ngủ, cô rón rén trở dậy, mở cửa và ra ngoài nhìn bầu trời đang chuyển mình chờ mặt trời lên. Đêm qua niềm hạnh phúc đến với cô quá dịu dàng và cũng không ngờ như chính cái cách mà anh đã đến bên cuộc đời cô vậy. Nhưng chính điều đó làm cô lo lắng, làm cô bồn chồn và cũng làm cô hoang mang…
Bất giác một giọt nước mắt lăn trên má, cô lấy tay lau khô nó, cô không biết đó là giọt nước mắt của hạnh phúchay là giọt nước mắt mở đầu cho những đau khổ mà quá khứ đã chôn vùi cách đây 2 năm. Một ngày mới cũng sắp bắt đầu và tình yêu của cô cũng vậy.

Cô đã trải qua một mối tình, cũng yêu, cũng giận hờn, cũng được chiều chuộng, nâng niu nhưng cuối cùng cũng tan vỡ. Cô đau khổ, cô vật vã và cô cũng suýt quỵ ngã. Lại nhờ một người đàn ông, cô đã đứng vững, anh đã mang lại niềm tin cho cô về cuộc sống, về con người. Một người đàn ông thực sự tốt nhưng rồi cô cũng không dám đến bên anh, cô lao vào học tập và công việc để rồi sau bao năm theo đuổi không thành, anh vẫn bên cô, nhẹ nhàng và ấm áp trong tư cách của một người anh trai.

Cô những tưởng trái tim mình sẽ thôi không còn những rung động, sẽ thôi không mơ mộng về một bóng hình nào nữa thì anh ấy đến- người đàn ông mà giờ đây cô đang ngắm trong lúc anh ngủ, anh ngủ xấu tính thật, cô mỉm cười và kéo chăn đắp lại cho anh.

Cô đã cố gắng dập tắt hình ảnh của anh trong tâm trí từ lúc cô biết mình thích tìm hiểu đời tư của một gã con trai. Cô thích đứng nhìn anh từ phía xa nhưng luôn giả vờ hờ hững khi anh nhìn lại. Cô quan tâm tới mọi đề tài nhắc đến tên anh, nhưng thường cô chỉ nghe và ít khi có ý kiến. Đó là một người đàn ông tài hoa, thông minh, tế nhị và sống rất tình cảm dưới vỏ bọc cố hữu của một con người lạnh lùng. Cô thích anh từ những điều lạnh lùng anh thể hiện, chỉ bởi cô biết rằng, sâu thẳm trong con người anh là nỗi cô đơn khó ai có thể chia sẻ, anh cũng như cô thôi, cũng cần được quan tâm, được yêu thương, quí mến. Tình yêu dành cho anh dần len nhẹ vào hồn cô, để đến lúc bất giác cô giật mình khi mỗi sáng thức dậy, cô lại cầu chúc một ngày tốt lành không chỉ cho riêng cô nữa mà giờ đây cho cả thêm một người.

Cô im lặng chỉ giữ mối tình với anh trong tâm tưởng bởi cô biết rằng anh đã từng có người yêu, đó là một cô gái thông minh và dịu dàng, và hơn hẳn những điều cô quan tâm chính là anh vẫn rất yêu cô gái đó.

Nhưng rồi anh lại đến bên cô, trao cho cô những tình cảm nồng ấm. Cô thích anh ôm cô từ phía sau hay đặt lên trán cô một chiếc hôn nhẹ nhàng, nó khiến cô cảm giác được che chở, được yêu thương. Màu hồng ngập tràn trong cuộc sống của Phong Linh, tình yêu của họ cũng cứ nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng Phong Linh là một cô gái nhạy cảm, cô lúc nào cũng nhẹ nhàng quan tâm tới anh và cái cách cô yêu anh cũng vậy. Cô chỉ lặng lẽ mỗi khi anh ngồi trầm ngâm bên điếu thuốc, cô không muốn phá khoảnh khắc đó của anh. Cô biết anh đang có những nỗi niềm không muốn chia sẻ. Cô lặng đi khi bất chợt anh nhắc đến tên người yêu cũ của anh trong một vài câu chuyện anh nói với bạn bè mình. Cô luôn im lặng vì cô biết ai cũng có quá khứ, miễn là hãy sống cho hiện tại thế là đủ.

Rồi một ngày anh quyết định bỏ thuốc lá, anh trao bao thuốc cho cô và nói anh sẽ không hút thuốc nữa, thay vào đó anh sẽ dùng cà phê của cô. Cô hạnh phúc khi nghĩ rằng có lẽ anh muốn thay đổi và biết đâu cô chính là động lực thúc đẩy anh? Thế là cô lại mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.



Nhưng rồi một hôm, anh nói với cô rằng chúng ta đang chơi một trò chơi, trong trò chơi này sẽ không có ai thắng nhưng chúng ta vẫn cứ muốn chơi, anh nói cả anh và cô sẽ không dừng lại. Cô hơi bất ngờ trong một thoáng nhưng cô hiểu những lời anh nói. Một người thông minh như anh sẽ không khi nào nói ra một câu vô nghĩa. Cô nhìn anh và mỉm cười, đó là điểm mạnh của cô, không bao giờ cô để người khác thấy được nỗi buồn của mình. Cô chấp nhận chơi cùng anh, vì cô muốn mình sẽ là người chiến thắng. Từ lúc đó, lòng cô thoáng có chút gợn buồn.

Rồi tiếp một ngày anh hỏi cô: “ Nếu anh đi đến một nơi thật xa thì em sẽ làm gì hả Phong Linh?”. Cô lại nhìn anh cười và đáp: “Em sẽ chờ anh!”. Nhưng anh bảo cô rằng đừng chờ anh. Câu nói này khiến tim cô nhói đau; rồi anh lại nói anh đã khổ vì một người con gái và giờ anh không muốn cô cũng phải đau khổ. Cô lại cười. Cô đã từng trêu anh rằng tình cảm của cô và anh giống như một cơn bão cấp 12: đến nhanh và đi cũng nhanh, nhưng những đau thương và mất mát mà nó để lại là vô cùng. Lúc đó cả hai cùng cười vang. Nhưng giờ Phong Linh đã hiểu cảm nhận của cô ít khi sai và trong trường hợp này cũng vậy.

Để rồi đến hôm nay anh nói với cô rằng: “Anh đã từng yêu và chia tay với một người con gái, nhưng bọn anh chia tay trong sự ràng buộc và vẫn còn rất nhiều tình cảm với nhau, chẳng qua là bọn anh bắt buộc phải xa nhau! Anh xin lỗi, đáng lẽ anh không nên nói điều này với em”. Cô lại lặng người và mỉm cười, dường như lúc nào cô cũng chỉ biết đến cười thôi thì phải. Cô nói với anh rằng: “Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Có 2 người rất yêu nhau nhưng rồi vì nhiều lí do đẩy họ ra xa nhau và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên trái đất này. Chia tay chỉ là sự bắt đầu cho một sự bắt đầu mới”. Họ nhìn nhau và thôi không nói gì cả. Nhưng có lẽ giờ đây cô phải quyết định.

Về tới phòng mọi suy nghĩ trong cô vỡ òa. Trong tiếng gió, cô nghe tiếng chuông gió, âm thanh mà mỗi sáng khi thức dậy cô đều háo hức muốn nghe. Tên cô – Phong Linh cũng chính là chiếc chuông gió, nhưng sao giờ đây nghe tiếng chuông cô nghe như tiếng của một thứ thanh âm xa lạ, lạc điệu. Tiếng chuông vẫn trong trẻo, ngân nga nhưng còn cô? Cô đã làm gì sai? Không, cô không sai, không hề sai, phải chăng tình yêu của cô dành cho anh chưa đủ? Khi quyết định đến với anh, cô đã gạt hết những kỉ niệm, xếp lại quá khứ để toàn tâm toàn ý yêu anh thôi cơ mà? Vậy thì tại sao? Nước mắt cô lại chảy dài, thứ nước mặn chát chảy vào miệng cô để rồi cô nghe sao tim mình lại buốt đến thế này. Giá lúc này cô có thể bóp nát trái tim của mình, để nó đừng đập và để cho nó thôi khỏi đau đớn.

Ngoài trời, cơn giông vừa tới, gió cuốn bụi bay mù mịt. Tiếng chuông gió kêu mỗi lúc một dồn dập. Từng đợt mưa như xối xả, chiếc chuông oằn thét trong gió bão. Cơn bão mới trong tháng này đã được báo trước hai ngày, nhưng giờ đây, khi đầu óc đang trống rỗng thì chẳng gì có thể tác động được tới Phong Linh. Cô cứ ngồi, thờ ơ như vậy, khuôn mặt đẹp nhòe nhoẹt nước mắt. Chỉ mãi đến khi cô nghe tiếng đổ vỡ, ngước nhìn ra cửa, cô mới thấy, chiếc chuông đã rơi xuống nền gạch, vỡ tan.



Cô giật mình, chạy lại nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là những vụn thủy tinh không thành hình khối vương vãi, tung tóe khắp sàn nhà. Chiếc chuông - người bạn thân thiết của cô, mà dường như trở thành một phần yêu mến trong tâm hồn cô giờ cũng đã tan nát. Cô gom những mảnh vỡ và bất giác cô nghĩ về mình. Phong Linh- một tuổi thơ không nhiều hồn nhiên như các bạn cùng trang lứa đã hình thành nên nhân cách của cô: cứng cỏi trước cuộc đời, luôn cười để thấy cuộc đời vẫn còn những điều đáng sống. Chiếc chuông đã thôi không còn kêu, đã tan vỡ, cũng như lòng cô giờ đây đang đau đớn, đang dằng xé, đang dằn vặt, dày vò chính mình. Nhưng cô lấy tay lau đi những giọt nước mắt. Cô đã cho mình có những phút yếu lòng nhưng giờ cô không được thế nữa. Cô phải bước tiếp. Nhưng trước khi bước tiếp, cô phải dừng lại, cô phải dừng trò chơi mà cô đang chơi với anh. Nhưng cô khẳng định anh là người chiến thắng, bởi anh đã lấy đi mất nửa phần cuộc sống của cô rồi, anh đã thắng bởi anh đã làm trái tim cô đau đớn, anh đã thắng bởi có tới hai người phụ nữ trong tim anh khi mà cô chỉ có một hình bóng của anh và hơn hết anh đã thắng bởi anh đã khiến cô yêu anh. Còn cô mãi là kẻ thất bại.

Cô mở laptop, cô quyết định gửi cho anh một e-mail:

“Đã có lúc em hỏi anh, anh có yêu em không? Anh bảo đó là câu hỏi khó đối với anh miễn là em biết một phần trong anh có em là được rồi. Em đã cười và em mong ước một ngày nào đó, thực sự anh cần em và yêu em. Nhưng bây giờ em đã có câu trả lời. Chưa bao giờ anh nói Yêu em nhưng được gặp anh, tin anh và nhất là yêu anh là hạnh phúc đối với em rồi. Em biết tình cảm anh dành cho em ở mức độ nào, nhưng một phần trong anh có em là đủ. Em đã có lúc cố gắng để được anh chấp nhận, đã có lúc cố gắng để tạo hình tượng nhằm khiến anh thực sự quên một người, nhưng rồi em làm không được. Đã có lúc em tưởng em là hiện tại của anh và em nghĩ những quá khứ đã qua sẽ nâng đỡ bước chân của anh. Em không muốn có một sự khập khiễng trong tình yêu. Cám ơn anh vì tất cả những quí mến anh dành tặng em, chúng ta đã có những kỉ niệm thật đẹp với nhau. Đến lúc em muốn dừng lại để nhìn anh đi về phía trước, anh cứ bước đi để em có thể nhìn thấy anh từ phía sau anh nhé!”.

Cô Send thư rồi tắt máy. Đôi mắt cô giờ đây đã sáng trong trở lại, không còn nước mắt, cũng không có gợn buồn bởi cô nuốt nó vào tim. Từ giờ cô sẽ lại là Phong Linh, nhưng cô sẽ không coi mình là Chuông gió nữa, gió đã ngừng thổi và chuông đã ngừng kêu.

Hai ngày sau, cơn bão đã qua!

****

Truyện ngắn của Trần Huyền - tntranhuyen@

Anh buông tay Em rồi đấy....Em đi đi !


Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...


Cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn, anh bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho anh?

Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Buông tay em ra nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, em sẽ chạnh lòng khi a co ro chứ?

Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa, em sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... anh sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Anh sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên em làm động lực, anh sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Sẽ có 1 ngày... em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em nhận ra em không thể sống mà không có anh chứ?Sẽ có 1 ngày nào đó... em hiểu rằng em đã làm tổn thương anh chứ? Khi đó em hãy tự nhủ với mình rằng anh buông em ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!

Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, anh ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1 ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...

Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn mọi thứ anh có, mà đúng hơn " EM LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ ANH CÓ"! Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ em, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, anh sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em... Thế em có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? Tại sao??? Tại sao??? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời anh đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu... nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn em buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé em... ANH ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ,EM ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau,những tưởng chừng sẽ là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt đuợc.thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng.Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.

(Theo Quyet kizd)

Để em đợi lâu rồi, Tia Nắng của anh!



Bất giác, Huy mỉm cười.
Những con đường rực rỡ. Người người nhộn nhịp qua lại.

Paris – một buổi tối cuối tuần…

Huy bước đi vội vã, chen qua những đám đông, bỏ lại sau lưng biết bao con phố tấp nập, trên tay là hộp quà bọc giấy đỏ lấp lánh, đính thêm dải ruy băng màu xanh lục. Huy cứ ôm khư khư hộp quà ấy vào lòng, mỉm cười không thôi và hình như, anh còn đang nhảy chân sáo nữa.


Hôm nay, là kỷ niệm tròn hai năm ngày Vy nhận lời yêu anh. Rồi bỗng mọi thứ cứ vùn vụt chạy qua trước mắt, đưa Huy đến một khoảng sân rộng lớn. Chẳng phải là Quảng trường Charles-de-Gaulle quen thuộc của Vy và anh đây sao? Hai đứa đã từng mơ ước được đến nơi này hàng triệu lần khi còn ở Việt Nam, để rồi việc đầu tiên cả hai cùng làm khi đặt chân đến Paris, chính là phóng như bay đến đây và vỡ òa khi được tận tay chạm vào Khải Hoàn Môn...

Huy háo hức tìm kiếm Vy, mải miết đưa mắt theo những bóng áo trắng trên đường – bởi vì ngày hôm trước, Vy đã dặn anh: “Em sẽ mặc một bộ váy trắng, trắng tinh khôi ấy anh ạ. Anh biết em thích màu trắng mà. Hì hì…” - Tiếng cười của Vy giòn tan, vang lên trong đầu Huy…

Rồi một lần nữa, không gian xung quanh lại trôi qua, giờ Huy đang đứng giữa lòng đường, ngơ ngác nhìn đám đông ồn ào trước mặt. Anh chạy, chạy mãi, vất vả xô đẩy đám người hiếu kỳ ra. Cứ như thế, cuối cùng Huy cũng chen được vào giữa, nơi chiếc ô tô đang đỗ lại bên đường và người lái xe thì không ngừng phân bua với cảnh sát. Bỏ qua hết những cảnh tượng phức tạp kia, anh chỉ cố gắng đưa mắt khắp xung quanh, tìm em.

Huy gọi tên em, cố gắng gào thật to, để em có thể nghe thấy, để em sẽ từ đám người nhộn nhạo kia bước ra và chạy đến bên. Nhưng dù gọi đến thế nào, cũng không tìm được em, Vy của anh, em đâu rồi?

Và rồi, em cũng xuất hiện, trong bộ váy trắng tinh khôi như em nói.

Nhưng, trên nền trắng ấy, nhuốm một vệt đỏ, chảy dài…

Huy gào khóc.

Dải ruy băng xanh lục trên tay bay phấp phới.

Thiên Thần đã rời bỏ anh.

***

- Huy, Huy, dậy đi mày, dậy!!!

Giật mình tỉnh giấc. Mơ màng nhận ra khuôn mặt lo lắng của Thanh – thằng bạn cùng phòng. Sờ lên mắt, vẫn còn ướt. Huy nhanh chóng nhận ra vấn đề.

- Không sao đâu, xin lỗi mày nhé! Năm nào cũng làm phiền mày!

Huy đỡ lấy chiếc khăn từ tay thằng bạn, tiện tay vơ chiếc kính trên bàn, nhìn lên đồng hồ.

- 4h sáng rồi kia à? Tao như thế này từ bao giờ? Mày có ngủ được chút nào không?

- Mày học ở đâu kiểu ăn nói khách sáo với bạn bè thế hả? Yên tâm đi, tao đang thức “cày” nốt trận đêm qua, thấy mày mới ú ớ là lại đánh thức dậy luôn thôi.

Thanh cười xòa, tiếp tục đưa cho Huy cốc nước lạnh. Ở với nhau từ những ngày Huy mới chập chững sang Pháp, Thanh như một chiến hữu tận tụy đứng bên cạnh anh trên mọi hành trình trong cuộc đời vậy. Từ khi anh và Vy còn hạnh phúc bên nhau, đến khi em ra đi, anh đau khổ vật vã đến thế nào, anh cố gắng vực dậy để quên em ra sao… Thanh đều biết hết.

- Nhưng mà… ừm, tao cũng không muốn làm mày suy nghĩ, nhưng Vy… đã ra đi gần ba năm rồi, mày cũng nên tập cách quên cô ấy đi. Tao nghĩ Vy nhìn thấy mày cứ mãi như thế này chắc cũng buồn lắm…

Ngửa cổ uống một hơi hết cốc nước lạnh Thanh đưa, Huy nửa thật nửa giả gập người ho sặc sụa, đưa tay khua khua về phía Thanh, tỏ ý giờ không thể nói chuyện được. Thằng bạn cũng biết ý, không nói gì thêm, nhảy lên giường tiếp tục trận chiến dở dang.

Ừ, có phải Huy không biết cái điều mà Thanh vừa nói đâu. Anh biết quá rõ ấy chứ. Đã gần ba năm rồi, à không, chính xác là 2 năm 11 tháng 23 ngày rồi, hình ảnh Vy – Thiên thần nhỏ của anh, vẫn không một giây phút nào bị phai mờ. Em hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày của anh thường xuyên đến mức, nhiều lúc Huy ngơ ngẩn không biết thực sự em đã rời bỏ mình hay chưa, hay đây chỉ là một trò đùa tinh nghịch của em mà thôi. Một trò đùa cho ngày kỷ niệm của hai đứa chẳng hạn – trò đùa dai nhất và đau đớn nhất mà Huy từng biết.

- Tao biết mày lo cho tao, nhưng tao cảm thấy Vy vẫn còn ở đâu đó bên cạnh tao. Có thể mày nghĩ tao điên, nhưng nếu lỡ cô ấy đang ở quanh đây, vẫn đang dõi theo tao thì sao? Cô ấy chỉ có một mình thôi, ngày xưa những lúc ở một mình cô ấy thường gọi tao đến và dựa vào tao, thế thì làm sao tao có thể để mình quên cô ấy được. Tao không cho phép mình làm thế!

Chỉ cần nghĩ đến việc em đang lạnh lẽo một mình như thế nào, Huy đã không thể chịu được nữa rồi. Sống mũi anh bắt đầu cay cay. Vội vàng vớ lấy chai nước, chẳng thèm rót vào cốc nữa, Huy đưa lên miệng tu ừng ực. Có người đã từng nói: Cách tốt nhất để không khóc, đó là ngửa mặt lên trời, cho nước mắt chảy ngược vào trong. Không biết đã bao lần anh cố ép mình không được đau đớn khi nghĩ đến em nữa, chỉ nên nhớ về những kỷ niệm đẹp của hai đứa mà thôi. Có phải nước mắt trong Huy chảy ngược quá nhiều, nên trong giấc mơ lại vô thức trào ra chăng?

Quẳng chai nước trống không lên bàn, Huy nằm phịch xuống giường, trùm chăn quá mặt, đeo headphone và để volume thật to. Trong tiếng nhạc xập xình của một bản rap nào đó, anh còn nghe loáng thoáng tiếng Thanh bên cạnh:

- Tao không bảo mày hãy quên hẳn Vy, chỉ là hãy để cô ấy vào một miền ký ức đẹp nào đó, và tiếp tục cuộc sống của mày đi. Năm nào trước và sau ngày kỷ niệm mày cũng như thế này. Tao lo lắm…

Nhắm nghiền mắt, Huy cố đưa mình vào giấc ngủ.

***

- Biểu hiện lạ? Là thế nào hả anh? Em không hiểu?

Nhung, tay đang thoăn thoắt đan một chiếc khăn màu xanh lá đậm, bỗng dừng khựng lại, tròn mắt ngước lên nhìn Thanh. Anh vừa hỏi nó một câu thật sự khó hiểu: Nó thấy Huy dạo này có biểu hiện gì lạ ở chỗ làm không ư? Huy thì có gì lạ chứ, anh vẫn như thế, vẫn nhiệt tình, cười nói không thôi và vẫn tận tụy ở bên chăm sóc cho nó, với một thứ tình cảm mà chính nó còn không phân biệt được là của người anh trai hay người yêu nữa…

- À ừ… không có là tốt, chỉ là anh lo xa thôi… - Thanh vân vê cuộc len trong tay, giả vờ lơ đãng.

- Này này, anh không thể gợi chuyện rồi lại im ỉm như thế được, anh biết em rồi đấy, em mà đã tò mò thì không để cho anh yên đâu!!!

Nhung bỏ hẳn hai que đan trên tay, làm mặt nghiêm nghị đến chỗ Thanh, hết năn nỉ ỉ ồi lại chuyển qua giận dữ, làm đủ trò để Thanh kể chuyện cho. Cái điệu bộ vừa nghiêm túc lại vừa bức xúc vì tò mò của Nhung làm Thanh không nhịn được cười.

- Rồi rồi… cô bỏ tôi ra, nhột quá hahaha… cô tha cho tôi, tôi kể là được chứ gì.

Cuối cùng Thanh cũng chịu thua trước trò “thọc lét” của cô bé tinh nghịch này.

- Thật hả anh? Năm nào cũng thế?

- Ừ… mà không nói chuyện này nữa. Này này, sao em biết anh thích màu xanh lá đấy, đan nhanh lên không sắp hết mùa đông rồi kìa nhóc. – Thanh cười xòa lảng sang chuyện khác.

- Xì… nhận vơ kìa… ai mà thèm đan khăn cho anh…

Nhung cười gượng, tiếp tục cầm que đan lên, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của em không còn thoăn thoắt như trước nữa. Khuôn mặt cô bé vô tư ấy thoáng chút lơ đãng và đôi mắt to tròn dường như bắt đầu long lanh hơn.

- Anh này, anh Huy… chắc là… yêu chị í lắm nhỉ? – Em thầm thì.

- Ừ… ừm… Mà thôi, anh về làm nốt bài luận đã, đan nhanh lên nhé cô bé, anh sắp chết rét vì đợi em rồi đấy!

Nói rồi Thanh vờ quay đi lấy cái ba lô trên bàn, bước nhanh ra khỏi cửa, tránh ánh mắt em. Anh không đủ can đảm tiếp tục ngồi đấy, để rồi chứng kiến những giọt nước mắt của em được. Đã từng rất nhiều lần Thanh đau đầu đắn đo xem có nên kể về tình yêu ngày ấy giữa Huy và Vy, về cái chết của Vy, về sự đau khổ mà Huy đang cố chịu đựng bao năm nay… cho em hay không. Lý trí anh bảo đừng nên gợi lại câu chuyện buồn ấy thêm cho bất kỳ ai nữa, nhưng trái tim anh thì muốn Nhung biết rằng Huy vẫn đang còn lưu luyến mối tình đầu như thế nào, muốn cô bé ấy thôi nhìn Huy với ánh mắt trìu mến, muốn em đừng cười tươi như thế mỗi lần ở bên cạnh thằng bạn thân của anh nữa…

Và hôm nay, chỉ vì không thể chịu nổi ánh mắt rạng rỡ cùng nụ cười hạnh phúc của em khi chiếc khăn màu xanh lá ấy sắp hoàn thành, mà sự ích kỷ trong Thanh đã trỗi dậy lúc nào không hay. Uể oải trở về căn phòng trọ, không còn đủ sức lực để bật đèn, anh ngã mình xuống giường. Hình ảnh em với đôi mắt ướt cứ quay quắt trong đầu anh, anh biết… mình đã sai, sai thật rồi…

Tim anh đau nhói.

Vì anh biết… có một người cũng thích màu xanh lá đậm ấy… như anh…


- Hù!!!

Huy – đang tập trung kiểm tra lại sổ sách thu chi của cửa hàng ngày hôm nay, bỗng bị giật mình vì tiếng hù phía sau. Chẳng cần đoán anh cũng biết, lại là Nhung, cô bé người Việt mới vào nhận vị trí order part-time – một người khá đặc biệt và làm Huy chú ý từ những ngày đầu tiên. Trái ngược với sự nhẹ nhàng và có đôi chút kín đáo, nội tâm ở Vy, Nhung lại khá ồn ào và vô tư như chính cái tuổi 19 của em vậy. Tuy mới đến, nhưng Nhung đã làm thay đổi hẳn không khí có chút hơi trầm tư và yên tĩnh thường ngày nơi đây. Em cười, em nói, em lanh chanh chạy hết bên này đến bên kia… dường như ở bất kỳ ngõ ngách nào trong quán café này cũng đều có thể nghe được tiếng cười giòn tan của em.

- Này, anh mà tính toán sai là trừ lương đấy nhé! – Huy làm bộ nghiêm mặt quay ra phía sau.

- Ối ối em xin anh, từ sau em chừa không dám nữa ạ, hihi. – Nhung cười toe.

Trong một giây, Huy dường như không thể thở nổi.

Đúng là Nhung rất rất khác Vy, nhưng chỉ riêng một điều. Nụ cười. Nụ cười tươi cùng đôi má lúm của em, như thể được tạc nguyên từ Vy vậy. Huy rất sợ mỗi lần phát hiện ra mình đang ngây người ngắm nhìn Nhung cười, và tệ hại hơn, hình như chính Nhung đã phát hiện ra điều khác lạ này nơi Huy và chủ động nói chuyện thân thiết với anh nhiều hơn.

Đôi lúc chuyện về cô bé nghịch ngợm này lại làm Huy băn khoăn. Từ tận đáy lòng, anh thực sự không muốn Nhung hiểu nhầm, càng không thể để một cô bé vô tư như em phải chịu bất cứ tổn thương nào chỉ vì sự vô tình của mình.

Nhưng mà…

Điều mà Huy lo sợ nhất, đó là tần suất số lần nghĩ đến Nhung trong một ngày của mình đang tăng lên chóng mặt. Không chỉ vì nụ cười quen thuộc, mà cả cái mũi tẹt hay chun lại mỗi lần bị Huy mắng, mái tóc mềm được cột đuôi gà cứ đung đưa theo mỗi bước chân em, hay thậm chí chỉ là thói quen hay cắn móng tay mà Huy rất ghét của em nữa… Dường như tất cả những gì ở nơi Nhung đều khiến Huy thấy đáng yêu và thú vị, làm anh không thể không nghĩ đến được.

Huy rất sợ, nếu Nhung cứ ở bên cạnh anh thế này, cứ đối tốt với anh thế này, anh sẽ yêu cô bé mất… để rồi bỏ quên Thiên thần của anh…

- Anh Huy, tặng quà sinh nhật sớm cho anh này! – Tiếng Nhung đằng sau làm Huy sực tỉnh.

Hít một hơi thật sâu, Huy lấy lại bình tĩnh, quay người ra sau.

Trước mắt anh là một chiếc khăn len, màu xanh lá đậm.

- Anh, sao anh lại thích màu xanh lá đậm?

- Vì đó là màu của lá. Nếu được chọn lựa, anh muốn mình là một chiếc lá, ngày ngày chơi đùa cùng mây, tắm mát với mưa, đung đưa trong gió. Đến khi già và rụng đi, anh sẽ bay đến những vùng đất mình chưa từng biết, rồi một ngày mỏi mệt nhẹ nhàng đáp xuống, trở về với đất…

Thế thì từ giờ em sẽ mua tặng anh những đồ vật màu xanh lá nhé, còn anh tặng em những thứ màu trắng, chúng mình đi với nhau như thể lá đang đi với mây ấy. Anh nhé!

Rồi Thiên thần cười, tiếng cười giòn tan, vang vọng, thân quen…

- Anh Huy, anh Huy, ANH HUY!!!

Huy giật mình. Tại sao lại là màu xanh lá đậm? Đã rất lâu rồi, kể từ ngày Vy ra đi, Huy tránh không mua những thứ đồ có màu xanh lá và màu trắng nữa. Em đi, khiến anh trở nên căm ghét hai thứ màu ấy một cách vô cớ, mỗi lần nhìn thấy chúng, anh lại nhớ Vy đến da diết, những kỷ niệm đã chôn chặt trong lòng bỗng tràn về không kiểm soát, làm anh đau đớn như thể có ai đó đang dùng bàn tay vô hình bóp nghẹt tim anh lại vậy.

- Em đan mất mấy tuần trời đấy, tay sưng hết lên rồi này. Anh thích không, thích không? Em đeo thử cho anh nhé! – Nhung vẫn tiếp tục cười nói không thôi bên cạnh, nhanh nhẹn lấy chiếc khăn ra khỏi hộp, định choàng lên cho Huy.

- Không, em bỏ ra đi! Anh ghét màu xanh!

Huy vung tay giật phăng chiếc khăn ra khỏi cổ, mạnh đến mức khiến nó tuột khỏi tay Nhung, rơi xuống đất. Nhân viên trong quán ngỡ ngàng nhìn ra phía hai người, lần đầu tiên họ thấy một người thường ngày hòa đồng, dễ mến, sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai như Huy lại tức giận và có phần thô lỗ đến như vậy.

Về phía Nhung, em đang đứng bất động nguyên chỗ cũ, không thốt nên lời, chỉ biết mở to đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt, ngơ ngác nhìn Huy.

- Anh… anh xin lỗi, vì hôm nay anh gặp vài chuyện không vui nên…

Nhận ra mình đã quá xúc động, Huy lóng ngóng cúi xuống nhặt chiếc khăn, gấp gọn gàng và cất lại vào chiếc hộp quà trên tay Nhung.

- Cảm ơn em nhiều lắm, nhưng anh thực sự không thích màu xanh này, nhận quà của em mà không dùng thì phí lắm, em thông cảm cho anh nhé!

- Không sao đâu ạ, em… em xin lỗi anh…

Nhung cúi mặt, lần tay đậy hộp quà lại như cũ, giấu giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên má, giọng em lạc hẳn đi. Thế rồi, ôm chặt hộp quà trong tay, em vội vàng bỏ chạy ra phía sau cửa hàng. Mái tóc đen phấp phới phía sau…

Huy ra dấu không có chuyện gì với mọi người, rồi bĩnh tĩnh bước ra bàn tiếp tục tính toán. Đến tận khi ngồi xuống ghế, anh mới thở phào, sờ lên ngực, tim vẫn còn đập mạnh. Vò đầu bứt tai, Huy mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Tại sao? Tại sao lại là thứ màu đáng ghét đó kia chứ? Dù có cố gắng đến thế nào, cuối cùng Huy vẫn làm tổn thương em mất rồi, chính anh chứ không phải ai khác, đã khiến nụ cười vô tư tắt lim trên môi em, và thay vào đó là giọt nước mắt. Anh biết phải làm gì với cô bé ấy bây giờ?

***

BỐP!!!

Huy choáng váng ngã sóng soài xuống sàn. Khóe môi nhói đau và ươn ướt. Sờ lên, thì ra cú đấm giáng trời vừa rồi đã làm anh môi anh rách và bắt đầu rỉ máu. Chưa kịp định thần lại, cổ áo Huy tiếp tục bị túm lấy lôi dậy.

- Mày nói đi! Mày có yêu Nhung hay không? Nếu không thì đừng tốt với cô ấy nữa! Rồi bây giờ lại làm cô ấy đau khổ đến thế này! Thằng khốn!

Thanh nắm chặt cổ áo Huy, hét vào mặt anh, tay kia giơ sẵn nắm đấm.

- Mày đánh đi, mày đánh tao đi. Đúng, tao là một thằng khốn nạn, tao không biết phải làm gì bây giờ nữa rồi. Tao biết, tao làm cô ấy khóc rồi, tao cũng đau lắm chứ. Nhưng còn Vy thì sao, tao phải làm sao đây??? Mày đánh cho tao tỉnh lại đi!!! – Huy cũng gào lên.

Nắm đấm trên tay Thanh bỗng khựng lại, đôi mắt anh mở to nhìn thằng bạn thân. Huy, đang khóc. Suốt gần ba năm trời từ khi Vy ra đi, ngoại trừ trong những cơn mộng mị buổi đêm, chưa bao giờ Thanh thấy Huy khóc cả. Ở với nhau quá lâu, Thanh thừa hiểu Huy không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến bất kỳ ai, càng không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt mọi người. Vậy mà giờ đây, Huy đang khóc, một cách thực sự, trước mặt anh.

Thanh từ từ nới lỏng bên tay đang nắm cổ áo Huy, rồi nghiến răng đấm mạnh tay kia vào bức tường đằng sau. Cảm giác nhói đau, không phải ở tay.

Huy dường như mất hết sức lực, ngồi thụp xuống.

Trong căn phòng tối đen, có hai bóng người lặng yên. Một người không cho phép mình được quên mối tình đầu đã xa, còn một người đau đớn chứng kiến người mình yêu khổ sở vì người khác. Lần đầu tiên, họ dám đối mặt với chính mình, để mặc những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Cõ lẽ, đối với một người đàn ông, giọt nước mắt đau khổ nhất, là giọt nước mắt cứ vô thức trào ra trong cố gắng muốn ngăn lại, nhưng không thể…

***

"Anh này, đừng lúc nào cũng chỉ mua toàn đồ màu trắng với màu xanh lá như thế. Cuộc sống này đẹp lắm, có nhiều màu rực rỡ khác nữa anh à. Em cũng thích màu vàng nữa, vì em yêu nắng, bởi vì dù trước đó trời có giông bão đến thế nào, thì cũng sẽ đến một ngày nắng lên ấm áp. Anh nhỉ? Hì hì…"

Huy có nhìn nhầm không, Vy đang ở ngay trước mắt anh, với nụ cười rạng rỡ quen thuộc. Em ở gần đến mức, gần như chỉ cần anh đưa tay ra, sẽ chạm được làn tóc đen mượt mà ấy, và cả bờ môi đang hé cười kia nữa.

Huy cố gắng đưa tay về phía em. Nhưng sao thế này? Tại sao em đang ở gần thế mà như xa xăm, anh càng cố vươn tay, hình bóng em lại càng mờ nhạt, và dần dần tan biến trong làn khói mù mịt…

Rồi từ phía làn khói, một tia nắng le lói xuất hiện. Huy đi chậm chầm, rồi sải bước, rồi bắt đầu chạy về phía tia nắng nhỏ bé, như sợ nếu không nhanh lên, nó sẽ biến mất trong chốc lát. Anh chạy, chạy mãi, cuối cùng cũng đến một khoảng không gian tràn ngập nắng vàng. Thấp thoáng một bóng người ở phía trước, Huy tiến lại gần.

Nụ cười tươi cùng đôi má lúm quen thuộc.

Cô bé như tia nắng vàng rực rỡ.

Không phải Thiên thần. Là Nắng.

Là Nhung.

Mở trừng mắt. Huy thở hổn hển. Khắp người như có lửa đốt. Nóng ran, và ướt nhẹp.

- Mày tỉnh rồi à. Uống thuốc đi rồi tao lấy cháo ăn cho ấm bụng. Thấy đỡ chưa?

Thanh, tay cầm cốc nước và một vỉ thuốc đưa cho Huy. Nhìn đôi mắt thằng bạn thâm quầng, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

- Thuốc thang gì, tao không sao đâu, chắc tại đêm qua trùm kín chăn quá. Mày mới đáng lo đấy, đừng cày game nữa, chịu khó ngủ đủ giấc đi.

Huy định ngồi dậy, nhưng người cứ rũ ra, không còn một chút sức lực gì hết.

- Mày không nhớ gì à? Cả đêm qua mày sốt 38 độ đấy, may mà lúc mày nói mê, tao chạy ra định lay dậy thì thấy người mày như cái lò sưởi ấy.

- Thế à? Khỉ thật, sao lại ốm đau đúng đợt cửa hàng đang bận thế này chứ.

CỐC CỐC CỐC

Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào. Huy liếc nhìn đồng hồ. Mới là 6h sáng.

- Ai mà lại đến vào giờ này nhỉ? – Huy ngạc nhiên.

- Là Nhung đấy! – Thanh thản nhiên nói, cùng lúc nhét sách vở vào ba lô rồi quay lại chỗ Huy.

- Cái gì??? Sao… sao cô ấy lại đến đây??? – Huy không tin nổi vào tai mình, cố gắng gượng người dậy.

- Tao gọi Nhung đến đấy. Mày nghe tao nói này, đừng cố gắng áp đặt cái lý trí dở hơi của mày vào chuyện tình cảm nữa. Đã quá lâu rồi, điều duy nhất mày có thể làm cho Vy bây giờ là hãy sống thật vui vẻ, để Vy có thể yên tâm rời xa mày, đến một nơi tốt đẹp hơn mà cô ấy cần phải đến. Và vì… tao yêu Nhung, nhưng mày cũng là bạn tao. Tao không muốn thấy cả hai người tao yêu thương và trân trọng lại phải đau khổ trốn tránh tình cảm của chính mình mãi như thế này nữa.

Nói rồi, Thanh khoác ba lô lên vai, tiến về phía cửa.

Huy yên lặng lắng nghe những lời từ tận đáy lòng thằng bạn thân. Những gì Thanh vừa nói, cả giấc mơ kỳ lạ đêm qua nữa, khiến Huy như sự tỉnh khỏi cơn u mê bao lâu nay. Có lẽ, đã đến lúc Huy phải để Thiên thần vào trong ký ức, và can đảm đối diện với chính trái tim mình…

- Thanh này, tao… chỉ là… cảm ơn mày nhé, thằng bạn tốt! – Huy nói với theo.

- Không có gì. Nếu đêm qua không có một thằng hâm bị sốt rồi hét tên Nhung ầm ĩ làm tao mất cả ngủ thì còn lâu tao mới chịu nhường Nhung cho mày nhé. Tao phải tự bảo vệ giấc ngủ của mình thôi. Ha ha… - Thanh cười vang.

Ngẩn người một lúc, rồi Huy cũng cười theo. Thì ra là thế, anh đúng là một thằng ngu nhất trần đời này, bản thân mình đang nghĩ gì cũng không chịu hiểu, để cho cả anh, cả Thanh, và Nhung phải khổ sở bao lâu nay.

Ở phía ngoài, Thanh vặn núm cửa. Ánh nắng bên ngoài tràn ngập vào căn phòng, mang theo bóng hình của một cô bé nhỏ nhắn, với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi.

Bất giác, Huy mỉm cười.

Đã để em phải đợi lâu rồi.

Tia Nắng của anh.

(Sưu tầm từ facebook)

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

Công nghệ trồng táo 'cực đẹp cực độc' ở Trung Quốc


Táo của Trung Quốc nổi tiếng màu sắc đẹp, vỏ bóng, ăn giòn, sản lượng cả triệu tấn mỗi năm, song giới nghiên cứu cảnh báo loại trái này rất có hại cho sức khỏe vì được trồng bằng phương pháp ủ bọc nhựa độc hại.

Loại túi nhựa độc hại dùng để bọc trái táo được sản xuất bí mật ở các xưởng nhỏ lẻ.


Mỗi năm hàng triệu tấn táo Fuji xuất xứ từ Yên Đài, Sơn Đông, được phân phối đi khắp các tỉnh thành ở Trung Quốc và xuất khẩu.


Một cuộc điều tra gần đây phát hiện những nông dân ở Sơn Đông đã dùng bọc nhựa bên trong có thuốc trừ sâu để ủ táo.


Phương pháp trồng táo độc hại này được áp dụng rộng rãi trong các nông trại ở địa phương này.


Mặc dù "công thức" trồng táo này luôn được giữ kín, song các nông dân đã thừa nhận với tờ Chinawhisper rằng chất bột được dùng trong các bọc nhựa kia chính là thiram (một loại thuốc diệt nấm độc hại) và melarsoprol (hợp chất hữu cơ độc hại chứa arsenic, có thể gây ra những triệu chứng ngộ độc như co giật, sốt, bất tỉnh, ói mửa).


Trên bao bì của túi nhựa ghi chú là "túi chỉ dùng bọc táo" chứ không có cảnh báo về thành phần thuốc trừ sâu bên trong.


Các công nhân làm việc ngày đêm để làm "túi bọc táo".


Trong thành phần nguyên liệu sản xuất túi nhựa có cả thuốc trừ sâu pha loãng với nước.


Tháng 3 năm nay, cơ quan chức năng địa phương đã tịch thu 200 triệu túi nhựa độc hại và ra lệnh cấm sử dụng phương pháp ủ trái cây này. Tuy nhiên một lượng lớn các túi nhựa như thế vẫn đang được sản xuất và cung ứng cho các nông trại trồng táo.


(Theo vnexpress)

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Truyện: Người tớ yêu !



Hồi bé, đọc nhiều truyện cổ tích mơ lớn lên sau này sẽ gặp được một chàng bạch mã hoàng tử như cô bé Lọ Lem. Xem nhiều phim Hàn Quốc lại mơ mộng vào một ngày đẹp trời nào đó lơ ngơ ôm chồng sách va vào một anh chàng đẹp trai, kiểu như tình yêu sét đánh. Nhưng bây giờ hết cái tuổi xì tin ấy rồi, chẳng còn mơ mộng viển vông xa xôi nào nữa. Cũng quên lâu rồi cái gọi là tình yêu sét đánh, thứ tình yêu mà tớ chưa bao
giờ cho là bền vững nhưng tất nhiên, là con gái, tớ vẫn tưởng tượng về người được gọi là "người yêu" của mình, chắc không sao chứ nhờ.

Tớ thích một tình yêu bất ngờ và lãng mạn nói như con bạn thân của tớ là "yêu mà chẳng có lý do". Cơ mà nói thế thôi, trong cái chữ "không" be bé lại ẩn giấu mấy cái chữ "có" to đùng ấy chứ. Chẳng qua, người ta yêu mê muội và không nhận ra thực chất lý do là gì! Chỉ là tình yêu có lý do mà không ai để ý và không thể diễn tả thành lời ra thôi!

Người tớ yêu...
Con gái tất nhiên là thích những anh chàng cao to, ưa nhìn, trông phong độ mập mạp một tí, kiểu dễ thương như con gấu ý. Thật ra, tớ không quan trọng hình thức và người tớ yêu chẳng cần cao lắm, so với 1m50 của tớ, cao quá chắc chắn đứng như đôi đũa lệch. Mà tớ nghĩ những anh chàng cao hơn tớ tầm 20cm cũng chẳng bao giờ để ý đến con bé thấp lũn cũn như tớ đâu. Thôi thì một anh chàng cao vừa, duyên duyên một tí thế là được rồi. Miễn sao người ấy có một đôi tay đủ lớn để nắm trọn đôi tay của tớ, một bờ vai đủ rộng để khi nào mệt mỏi, tớ có thể dựa vào, một ánh mắt đủ lạc quan để mỗi khi bế tắc, nhìn vào, tớ có thêm nhiều niềm hy vọng, một nụ cười đủ ấm để lúc cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo, nhìn người ta cười, tớ thấy lòng se lại...

Con gái, tất nhiên, thích những anh chàng có cái đầu hơn mình, giỏi hơn, thông minh hơn, học vấn cao hơn. Với tớ, người tớ yêu không nhất thiết phải hơn tớ những thứ đó, học vấn kém tớ một chút, chẳng sao cả, bởi lẽ tiêu chí để xét một người giỏi hay kém hơn mình chỉ là tương đối. Một con người không thể giỏi một cách toàn diện về mọi mặt, tất cả đều có sự đánh đổi, được cái này sẽ mất cái kia. Người đó không hơn tớ cái này thì sẽ hơn tớ cái khác, điều quan trọng là tớ nhìn thấy những phẩm chất mình mong đợi như chăm chỉ, cần cù, kiên trì, nhẫn nại, có hoài bão và tham vọng nữa... Một người đủ bản lĩnh để ngay những lúc khó khăn nhất vẫn có thể mỉm cười.

Con gái, tất nhiên thích những anh chàng có bản lĩnh, mạnh mẽ và tự tin... không trừ tớ ra. Nhưng tự tin và mạnh mẽ không có nghĩa họ không được yếu đuối trong một giây phút nào đó, người tớ yêu có thể khóc trước mặt tớ, có thể nói cho tớ biết khi nào họ mệt mỏi, bất an hay gặp khó khăn. Là người chẳng ai tránh được những giây phút mềm yếu, quan trọng là một lúc nào đó, nhanh thôi, người đó sẽ tìm lại được chính mình để lại tiếp tục hy vọng và chiến đấu!

Tớ thích một tình yêu bất ngờ và lãng mạn. Trong tình yêu sẽ có những giai đoạn "bỗng dưng hết yêu nhau", " bỗng dưng ta chán nhau" chẳng vì lý do nào cả. Tớ thích mỗi lúc như thế, người tớ yêu sẽ biết cách hâm nóng tình yêu của chúng tớ, làm nó luôn tươi mới mỗi ngày. Người ấy sẽ không buông tay tớ vì bất kỳ lý do nào và nếu tớ có mặc định cái quyền "con gái" giận dỗi, nhõng nhẽo, người tớ yêu cũng sẽ hiểu đó chỉ là một chút dư vị cay cay, là lạ của tình yêu mà thôi. Tất nhiên, đúng là thế, phải không?

Nhưng...
Thực ra tất cả những lý do trên kia cũng chỉ là phụ cho một lý do chính duy nhất. Tớ cần ở người tớ yêu sự chân thành và lòng chung thủy, sự kiên định và bản lĩnh đủ để tớ tin tưởng, trông chờ. Sẽ không cho phép một sai lầm hay một phút yếu lòng nào trước một tình yêu khác, chắc chắn với tớ, tớ sẽ không bao giờ tha thứ vì tớ tin vào một tình yêu vững bền, thực sự và mãi mãi... vì sự nghiêm túc và chín chắn trong tình yêu của người đó.

Người ta bảo tình yêu là duyên số, ừ thì tớ cũng tin vào cái duyên số đó, kiểu như lần thứ nhất gặp nhau, anh với em là ngẫu nhiên, lần thứ hai gặp nhau anh với em là hiển nhiên và lần thứ ba gặp nhau anh với em là định mệnh.

Đôi khi, số phận an bài rồi vì vậy mà tớ vẫn chờ vào một ngày đẹp trời nào đó, ở một nơi nào, trong một không gian lãng mạn nào đó, tớ sẽ gặp được "người tớ yêu" như một câu chuyện của số phận, như là duyên số... tớ tin và tớ sẽ chờ... người tớ yêu!

(Theo Lê Thu Hà - ngoisao.net)

Truyện ngắn: Tình em


- Nếu em là một đứa con gái hư, anh có yêu em không?
- Sao em tự dưng lại hỏi vậy?
- Thì em tò mò, anh trả lời em đi...
- Ừ, anh vẫn yêu cho dù em là ai đi chăng nữa.
Anh nói rồi hôn nhẹ lên trán và ôm cô.

Cô lớn lên và sinh sống ở vùng biển, anh vẫn thường trêu rằng vì cô là con của biển cả nên mới có một thân hình mềm mại như những gợn sóng lúc xanh trời, một đôi mắt sâu thẳm như đáy đại dương, long lanh và
đọng nước. Mỗi lần cô khóc, nước mắt cô như những hạt ngọc trai phát sáng trong làn đen tối của đại dương. Anh sợ lắm đôi hạt ngọc ấy lăn trên gò má cô, anh sợ bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy chúng cũng đều muốn đến gần mà vuốt ve và rồi họ sẽ cướp mất cô trong tay anh.

- Này em, hứa với anh. Không bao giờ được khóc trước mặt người đàn ông nào khác ngoài anh nhé!
- Sao lại vậy? Em vẫn thường ôm bố khóc mà.
- Ừ. Ngoài bố và anh ra thì không được để ai nhìn thấy hạt ngọc trong mắt em đâu đấy.
- Em biết rồi mà. Anh nhắc hoài.
Cô lại cười ngây ngô.

Anh là một nhà thiết kế công trình nên hay phải đi công tác xa lắm! Cứ mỗi lần vắng anh là cô lại thấp thỏm đứng ngồi không yên. Không phải vì cô lo lắng sợ anh đi xa rồi tình cảm cũng nhạt dần, cô chỉ thấy một ngày không có anh nó dài quá! Cho dù đã cố gắng làm đủ việc để "giết" thời gian nhưng sao vẫn chẳng hết ngày. Anh lớn hơn cô tám tuổi nên cưng cô như một đứa trẻ. Cô đã quen được làm nũng, ăn vạ anh suốt rồi, có những khi chẳng có chuyện gì, cô cũng kiếm một cái cớ gì đó để cãi nhau với anh.

- Yêu nhau mà không cãi nhau thì còn gì là thi vị của tình yêu. Anh không cãi nhau với em, cứ nhường nhịn em rồi cũng sẽ có một ngày lời nói của anh không còn có trọng lượng đối với em nữa đâu.
Anh vẫn chẳng ngó ngàng tới câu nói của cô, chỉ lắc đầu cười một cái.

Cô ghét mỗi lần như thế là anh chỉ cười mà chẳng nói gì cả. Nụ cười híp mắt, chẳng nhìn thấy tổ quốc đâu, cứ cười là lại lộ ra chiếc răng khểnh, chỉ cần nhìn thôi là cô đã muốn bẻ nó gẫy làm đôi. Nó làm cô bị mê hoặc, làm cô lại đắm chìm trong vòng tay khẽ khàng ôm lấy cơ thể cô, nụ hôn nhẹ như gió khiến cả người cô bềnh bồng.

Lần này, anh lại phải đi. Cô lại một mình trong khoảng thời gian dài hơn thường lệ. Trước ngày anh đi công tác một hôm, anh xin cơ quan nghỉ để dành trọn một ngày bên cô. Anh đưa cô đi ăn hàu nướng ở ven biển, đưa cô đi ngắm hoàng hôn, tất cả mọi thứ mà cô thích.
- Anh đi mấy tháng, em phải tự chăm sóc cho bản thân đấy nhé!
- Em biết rồi. Lại dặn dò như ông cụ non í. Anh ngày nào cũng phải nhắn tin cho em biết chưa? Mỗi sáng, mỗi tối đều phải gọi điện cho em.
- Ừ.

Sáng hôm sau, cô đưa anh ra sân bay, đôi tay vẫn cứ mãi quyến luyến. Cô ôm anh thật chặt.
- Đến giờ bay rồi. Buông anh ra nào...
- Chưa lần nào anh lại đi lâu thế này. Mấy tháng nữa mới được gặp, để em ôm anh một lúc nữa thôi
Nước mắt cô rơi lã chã, ướt hết cả vai áo anh.
Cuối cùng, cô cũng phải buông anh ra. Máy bay đã cất cánh lâu rồi mà sao cô vẫn đứng đó như đợi chờ một điều gì đó. Anh hoàn toàn có thể từ chối lần đi công tác này nhưng anh không làm vậy. Càng nghĩ cô lại càng thấy bất an hơn.

Một tuần rồi một tháng kể từ ngày anh đi công tác. Tin nhắn của anh ngày càng ít hơn trước, có khi cả một ngày, anh chỉ nhắn cho cô đúng một cái tin "Chúc ngủ ngon". Nhưng cô không trách, cô chỉ nghĩ công việc của anh bận rộn nên không có thời gian dành cho cô.

Một ngày hè nắng nóng, đang tung tăng cùng mấy đứa trong xóm trọ đi giải nhiệt thì cô nhận được một cú điện thoại từ mẹ anh. Cô vội vàng chạy về thay đồ rồi đi đến chỗ hẹn, một góc cafe nhẹ nhàng, âm hưởng nhạc không lời du dương, cả một không gian yên ắng, tim cô bỗng đập loạn nhịp và run rẩy. Rõ ràng có phải chưa gặp mẹ anh bao giờ đâu mà cô vẫn thấy sợ hãi.

Vừa bước chân vào quán, cô đang nhìn quanh thì nhìn thấy mẹ anh vẫy tay. Cô từng bước tiến lại gần. Mẹ anh là một người đàn bà thành đạt, một mình nuôi anh khôn lớn kể từ khi bố anh mất bởi căn bệnh ung thư tràng dạ dày nên anh thương mẹ lắm! Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ, cô nhìn thấy được hai chữ "trân trọng" trong mắt anh.

Mẹ anh đẹp thật! Mái tóc xoăn dài buông thõng trên bờ vai trằng muốt và đầy đặn. Khuôn mặt lờ mờ những nếp nhăn của năm tháng được che đi nhờ lớp phấn mỏng. Vừa nhìn thấy cô, bác nở một nụ cười tươi. Bao lần gặp mặt mà bây giờ cô mới nhận thấy anh có một nụ cười thật giống mẹ.
- Con uống gì?
- Dạ, cho con tách capuchino.
Bác gọi phục vụ đưa lên một tách capuchino hình lá đầy bọt trắng xung quanh. Giọng nói dịu dàng, thanh thoát:
- Dạo này con thế nào rồi? Lâu lắm rồi chẳng thấy ghé qua nhà bác chơi.
- Vâng, anh Tuấn đi công tác xa mấy tháng, con ở trường lại bận thi nên không qua được. Bác vẫn khỏe chứ ạ?
- Ừ, bác vẫn vậy. Công việc ở công ty cũng bận lên bận xuống í mà.
- Vâng, thế hôm nay bác gọi con ra đây đột ngột chắc có chuyện gì muốn nói với con phải không ạ?
- À..ừ. Bác có chuyện này muốn nhờ con giúp nhưng không biết ý con thế nào?
- Có chuyện gì, bác cứ nói. Con giúp được, con sẽ giúp mà.
- Con và Tuấn nhà bác qua lại cũng được một thời gian khá lâu rồi. Bác biết hai đứa yêu nhau thật lòng, bác cũng quý mến con. Nhưng... chuyện này xảy ra đột ngột quá, khiến bác không biết phải xử lý thế nào.

Cô nhăn nhó nhìn chờ đợi...
- Một tháng trước khi Tuấn đi công tác, có đứa đến tìm, bế theo một đứa bé tầm ba tuổi, rồi nói là con của Tuấn. Hôm đấy bác cũng hoảng quá, gọi ngay Tuấn về. Chẳng biết hai đứa nó nói chuyện với nhau những gì, nó vào trong bếp bảo bác đấy đúng là con của nó. Trước đi công tác, uống quá chén nên không giữ được mình. Bác hỏi nó định tính thế nào thì nó im lặng. Trước giờ bác chẳng xen vào chuyện tình cảm của nó bao giờ. Nhưng chuyện đã đến mức này, bác không can thiệp, không được. Bác biết nó yêu con, sợ con đau khổ nên nó không dám nói cho con biết.

Cô nghe rõ từng câu, từng chữ trong lời nói ấy, mà sao mọi thứ cứ như là mơ vậy. Cả người cô toát mồ hôi lạnh, run rẩy. Nhấc cốc cafe lên đến miệng, bất thần.
- Vậy bác... muốn con làm gì?
- Đứa trẻ cần có cả bố lẫn mẹ. Tuấn nó mất bố từ nhỏ nên thiếu thốn tình cảm. Bác một mình nuôi nó khôn lớn nên bác hiểu cảm giác của mẹ đứa bé. Bác mong con hiểu cho nó, thôi thì chuyện này con buông đi. Bác xin lỗi.
- Thế mẹ... con họ giờ đang ở đâu?
- Hai mẹ con nó đang ở trong thành phố cùng với Tuấn. Hôm bữa Tuấn đi nên bác bảo hai mẹ con nó vào để cho đứa bé quen bố rồi Tuấn bù đắp tình cảm cho đứa bé. Bác thay mặt nó xin lỗi con.

Cô không nói được lời nào. Nước mắt như ứ lại trong khóe, không thể tràn ra. Cô đứng lên, cúi người chào mẹ anh rồi thất thần đi ra khỏi quán. Tình yêu ba năm trời của cô dành cho anh chẳng lẽ lại có cái kết bi thảm đến như thế này ư? Cô ngồi một góc bên lề đường cười nhạt. Nước mắt như nắm được cơ hội tràn ra từng giọt. Tiếng nấc khẽ khàng từ nơi cổ họng bị nghẽn đọng. Cô đau, đau quá! Những suy nghĩ nhỏ nhen bắt đầu tràn ngập tâm trí cô. Cô căm hận người đàn bà đó, căm hận cả đứa bé đó, anh phải bù đắp tình cảm cho đứa bé đó, vậy còn cô thì sao? Ai sẽ bù đắp lại cho cô.

Cô nhấc máy gọi điện cho anh, gọi mãi mà chẳng có người bắt máy. Lúc cô đang định tắt máy thì bỗng một tiếng nói lanh lảnh vang trong điện thoại.
- Alo, ai đấy ạ?
Là đứa trẻ đấy, là con của anh bắt máy. Mẹ con họ đang ở bên cạnh anh? Cô cố gắng nghe để chối bỏ mọi suy nghĩ trong đầu. Không phải, anh không phải là người như thế. Là người đàn bà đó âm mưu cố tình hại anh. Văng vẳng tiếng nói của một người phụ nữ bên cạnh đứa trẻ:
- Con, không được tùy tiện nghe điện thoại của ba.
Rồi im bặt một lúc, giọng nói của anh bắt đầu cất lên.
- Em à...
Cô lặng người. Cô đang tưởng tượng ra cái cảnh gia đình họ ba người hạnh phúc quây quần bên nhau.

Cô lại nghe thấy đâu đó những tiếng cười giòn tan ở bên tai, đau quá! Tiếng cười xé nát trái tim cô, cắt đứt từng đường gân trên cơ thể cô, khiến toàn thân mềm nhũn không còn sức lực. Cô không nói gì, cúp máy để lại tiếng tút dài trong điện thoại. Anh cũng như đoán được cô đã biết được mọi chuyện. Anh chỉ nhắn cho cô một tin ba chữ vẻn vẹn: "Anh xin lỗi".

Tiếng khóc của cô ngày một to hơn, bao người đi đường nhìn cô với ánh mắt tò mò rồi rỉ tai nhau. Cô cũng đâu có để tâm, cô chẳng nhìn thấy gì, cả thế giới này như chỉ có một mình cô tồn tại. Cô đơn và trống trải. Cô không biết người đang đứng bên kia đường nhìn cô mà đau xót là mẹ của anh. Bác đứng nhìn cô, theo cô từng bước ra đến ngoài này. Bác biết bác có lỗi với cô nên bác không dám đến gần. Bác chỉ đứng bên đường để theo dõi.

Cô ngồi đó đến tối rồi quyết định đứng dậy đi. Cô đi mà không biết mình đi đâu. Cứ theo đôi chân dẫn cô đến một quán pub quen thuộc, nơi mà anh và cô vẫn thường đến. Ly rượu Martini cùng những viên đá vuông trong vắt dường như đang từ từ di chuyển trước mặt cô. Cô đã ngồi đây được mấy tiếng rồi nhỉ? Sao trong quán lại vắng thế này. Hải - nhân viên phục vụ ở quán và cũng là bạn của cô và anh đến gần hỏi cô.

- Chi, em có chuyện gì à? Sao hôm nay lại ngồi đây uống rượu.
Cô ngẩng mặt nhìn Hải, không giải thích cũng không biểu cảm.
- Anh đưa em về. Em không đi nổi nữa rồi.
Hải gọi taxi đưa cô về nhà. Vừa mở cửa phòng, cô đã nhìn thấy anh ngồi ở ghế. Hóa ra là Hải đã gọi điện cho anh lúc đưa cô về. Anh lo lắng ngồi máy bay một tiếng rưỡi để ra ngoài Hà Nội.
- Em đi đâu mà giờ này với về. Người lại nồng nặc mùi rượu thế kia.
Cô cười gượng nhìn thẳng vào mặt anh.
- Em có thế nào, anh vẫn yêu em đúng không?
- Em say rồi. Đi ngủ đi.
- Anh vẫn vậy, vẫn không chịu cãi nhau với em. Giá mà anh cãi nhau với em lúc này thì có lẽ ngày mai khi ngủ dậy, tiếng cười ngây thơ của con gái anh sẽ không còn văng vẳng bên tai em nữa.
- Anh... Anh xin lỗi.
- Anh không phải xin lỗi đâu. Đứa trẻ cần có cả bố lẫn mẹ. Em biết anh là người đàn ông tốt. Đi bù đắp tình yêu thương đấy cho con anh đi. Đừng ở bên cạnh em nữa. Anh còn ở đây nữa là em sẽ giữ chặt không cho anh đi đâu. Em không muốn làm một mụ đàn bà độc ác còn đi ganh ghét cả với một đứa trẻ.

Anh không nói gì. Tiến đến gần, hôn nhẹ lên trán cô rồi bước ra khỏi cửa. Tiếng cửa két một tiếng rồi khép lại. Nước mắt cô lại tràn ra. Căn phòng bé nhỏ này trở nên tối sầm và im ắng, đâu còn tiếng cười đùa, tiếng nũng nịu với anh ngày nào nữa. Cô thất thần ngồi nơi góc sofa, lặng lẽ đếm từng ký ức đang dồn dập ùa về. Cô cười thật lớn, nụ cười hòa lẫn nước mắt. Thở dồn dập từng hồi, từng hồi... Tại sao lại khó thở đến thế này? Cô lấy tay đè chặt lên lồng ngực. Phải chi trái tim cô đang dần ngừng đập.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy sau cơn mê muội. Cô thấy đầu nặng chịch như bị búa đè, vồ lấy chiếc điện thoại theo thói quen xem có tin nhắn của anh không. Bỗng giật mình nhận ra thực tế, anh đâu còn là người yêu cô nữa. Cô đứng dậy, trang điểm thật đậm, che đi đôi mắt sưng bọng vì những giọt nước mắt. Tìm đến cái địa chỉ mà bạn cô đã cho ở Trần Đại Nghĩa, cô ở đấy mấy tiếng rồi bước ra. Trên người những chỗ kim xăm xuyên qua tạo thành từng đường xanh đen trên da cô. Một con chim én trên bả vai để bắt đầu một con người mới. Mái tóc dài đen óng cũng đã bị cô cắt ngắn nhuộm màu.

Cô bước một mình trên đường mà lòng nặng trĩu. Ngày trước anh nói rằng, cho dù em là ai, anh vẫn yêu. Vậy em của bây giờ, anh có còn yêu? 

(Theo Demi Chen - ngoisao.net)

Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

Truyện ngắn: Điều để lại sau mối tình đầu

Hình minh họa

Có những mối tình ra đi chỉ để lại dằn vặt...yêu thương không có nghĩa là cứ phải ở cạnh nhau như vợ chồng đến cuối đời...

Thần giao cách cảm là gì nhỉ, mà bữa ấy sau 3 tuần nghỉ hè xa cách, một buổi chiều em đang lúi húi nhổ cỏ rau ngoài đồng cùng mẹ thì giọng nói quen thuộc ấy bất ngờ chào mẹ...

Hà Nội chiều nay như lạnh hơn, những cơn gió như mơn man nhiều hơn lên khuôn mặt những người qua lại
trên bất cứ nẻo đường con phố. Cái rét thật gần, và gió càng diết da hơn khi nó mơn man đủ để khuôn mặt em tê tái. Em đã nghe ai đó nói rằng “Mối tình đầu như đi trên cát, bước nhẹ mà sâu…”.


Phải vậy không anh nhỉ? Bởi em thấy rõ lắm, cơn gió lạnh mùa đông mơn man đùa giỡn trên khuôn mặt em rất nhẹ nhàng nhưng để lại cái lạnh tái tê chạy dọc cơ thể, chạy dọc vào miền ký ức của một thời thân thương lắm.


Đi trên cây cầu Long Biên này …dưới kia là dòng sông đỏ nặng, cái gió mơn man lướt nhẹ càng làm em thấy nhớ quê hương đến nao lòng, nhớ đến những ấu thơ mà chỉ nghĩ đến thôi đã đủ để em ướt nhòa đôi mắt. Ở nơi ấy em có ký ức về cha về mẹ, ở nơi ấy em được nhìn thấy dòng sông Lục hiền hoà mát rượi chạy qua ngôi làng thân yêu của mình và ở nơi ấy em lại được nhìn thấy những kỷ niệm yêu thương của chúng mình, những kỷ niệm mà hơn 10 năm qua đi nhưng em vẫn cảm thấy thật hạnh phúc, thật tự hào với bố mẹ với anh chị và với lớp cháu con đang ngày dần lớn.


Ngày ấy huyện mình chỉ có một trường cấp 3 duy nhất, và lẽ đương nhiên khi học hết cấp 2 chúng mình thi vào cấp 3 trường huyện. Mười sáu tuổi em ngô nghê lẫm chẫm bước vào một giảng đường mới, bước vào một giai đoạn mà các anh chị lớn tuổi vẫn bảo là “thời thơ mộng nhất của một đời người”. Mười sáu tuổi em ngô nghê không biết mình nặng bao nhiêu cân, cao bao nhiêu centimet như các em nhỏ bây giờ…mà chỉ đơn giản biết mình được đi học.


Mười sáu tuổi anh cũng đâu có khác… nhỏ xíu dáng người và khuôn mặt đỏ bừng lên khi bất giác bị một bạn gái nào đó hỏi “cấp 2 bạn học trường nào thế”.


Mười sáu tuổi em và anh bước vào chung một lớp, chung những giờ giảng bài và thật lạ… mình lại ngồi chung một bàn anh nhỉ.


Có lẽ do vóc dáng nhỏ nhỏ mà cô giáo chủ nhiệm đã sắp chỗ cho chúng mình ngồi luôn bàn đầu, Anh nhớ không bàn đầu ấy có mình em là con gái – anh – Ngọc gấu và Vũ si nê. Một tuần đầu lạ trường lạ lớp, hai đứa mình và nhiều đứa trong lớp nữa cứ ú ớ như trẻ tập nói, không biết làm quen nhau ra làm sao vì ngại lắm.


Tuần thứ hai chúng mình bắt đầu vào học những giờ giảng bài của thầy của cô, chỉ khi bắt đầu học thì mới hết ú ớ bởi khi ấy lớp mình mới hỏi nhau, chuyện trò với nhau qua bài giảng của cô và thầy.


Em nhớ ngày ấy lớp mình vào học được 3 tuần thì cô chủ nhiệm tổ chức họp lớp để bầu chọn lớp trưởng. Chẳng biết thế nào mà bữa ấy cùng với sự đồng thuận của cả lớp mà em được cô bầu làm lớp trưởng, tim đập chân run, tay loạng quạng…vì em biết mình làm gì có tố chất lãnh đạo cơ chứ, còn phải tiên phong trong nhiều thứ nữa…


Mà em thì sáng nào cũng phải dậy sớm thồ rau muống, hành hoa hoặc rau cải cho mẹ lên chợ rồi mới vào lớp thì làm sao có thể đảm bảo đi học sớm nhất lớp được, mỗi lần đóng tiền em gần như đóng cuối lớp vì nhà em nghèo lắm… em sợ những điều ấy và xin cô đề nghị bạn khác trong lớp. Nhưng bữa đó cô và cả lớp đã động viên em và nhất là anh, em còn nhớ như in hôm đó sau một hồi quanh co từ chối thì anh đã lấy quyển sách cầm trên tay thúc nhẹ vào người em


- Ấy làm lớp trưởng đi, tớ tin là ấy làm được nhất lớp này đấy!


Anh không chỉ nói bằng miệng mà ánh mắt đầy khích lệ khiến em cảm thấy thật nhẹ nhàng khi cuối cùng cả lớp quyết định bầu em. Em còn nhớ đôi mắt đen sáng, vầng trán cao và nụ cười hiền hậu của anh hôm ấy, nó hằn sâu vào tận con tim khối óc của em hơn 10 năm qua, và hơn hết bởi em vẫn nhớ lời bố nói ngày ấy khi anh và lớp mình vào thăm nhà em, lần đầu sau 4 tuần học chung:


- Út ơi bố thích cậu bạn ngồi bàn đầu cùng con lắm!


- Sao bố thích vậy?


Bố cười hiền bảo rằng: “Đàn ông mà trán cao vuông rộng sân đình, mày ngài mắt sáng, ấn đường cao dầy, nụ cười đôn hậu thì đều là bậc quân tử cả!”


Em lúng liếng mắt cười và chạy ào đi làm cùng mẹ mà chẳng nghĩ gì hơn đến những điều bố nói.


Nghỉ hè năm lớp 10 là một khoảng thời gian thật dài vì khi ấy em và anh mới biết rằng hình như chúng mình thích nhau. Bởi cái cảm giác nhớ nhung mơ màng về anh cứ bám theo em vào trong cả bữa ăn giấc ngủ. Không có điện thoại như thời bây giờ, không thể liên lạc được với anh mà lại càng không thể đạp xe ra nhà anh chơi vì con gái miền quê mình đâu được phép bạo dạn như thế… thành ra những nhớ nhung đó càng cồn cào diết da hơn. Lần đầu tiên trong đời ngoài những nhớ thương anh chị đi học xa nhà, cô bé mười bẩy tuổi đã ướt nhòe mi mắt khi nhớ về anh, nhớ cậu bạn ngồi chung bàn với nụ cười trìu mến và đôi mắt cười biết nói.


Không có một buổi chiều nào ra đồng tưới rau cho mẹ mà em không nhớ đến anh, ngay cả những bước chân quẩy gánh cũng du dương nhẹ nhàng như nỗi nhớ về anh, những phút giây thẫn thờ ngồi bên bờ sông trôi lững lờ mà lòng tự hỏi “không biết cậu ấy đang làm gì nhỉ, có nhớ đến mình không mà chẳng biết bạn ấy có thích mình không nữa?”


Mẹ nhiều lần nhìn trộm em lắm, tủm tỉm cười bởi có lẽ mẹ biết em đang mộng mơ về một điều gì đó, con gái mười bẩy mà!


Ôi niềm thương nỗi nhớ thủa bắt đầu yêu khiến con người ta trở nên ngô nghê đến lạ…từ ánh mắt và những nghĩ suy cũng run lên thật khẽ khi vô tình ta nghe đến một cái tên của ai đấy giống tên của người mà mình đang thầm thương trộm nhớ… Và suốt 3 tuần đầu của mùa hè năm đó em gặm nhấm một mình với nỗi nhớ về anh, không biết chia sẻ cùng ai mà thậm chí không dám đối diện với bản thân bởi lẽ đang học mà yêu với đương thì có lỗi với những luống cầy của bố, hổ thẹn với những gánh rau của mẹ biết bao…vì đang là học sinh mà yêu thì chuyện lớn lắm!


Thần giao cách cảm là gì nhỉ, mà bữa ấy sau 3 tuần nghỉ hè xa cách, một buổi chiều em đang lúi húi nhổ cỏ rau ngoài đồng cùng mẹ thì giọng nói quen thuộc ấy bất ngờ chào mẹ:


- Cháu chào bác ạ


- Ừ! Bác chào cháu, ra chơi với Út hả?


- Vâng!


Em luýnh quýnh ngước nhìn anh và thấy rõ nhịp tim mình đập nhanh lắm, ngay cả khi đứng dậy chào nhau em cũng thấy mình thật vụng về run rẩy:


- Ờ chào, sao biết mình ngoài này thế


- Mình vào nhà bố chỉ ra ngoài này, sao gầy thế?


- Ừ, mùa hè mà


Hai đứa lại nhìn nhau mà chẳng biết nói gì thêm...


Bỗng mẹ bảo “Hai đứa ra bờ sông mà ngồi, ra cho biết làng Út có con sông đẹp như thế nào”…


- Cậu thấy làng mình đẹp không?


- Đẹp thật, đứng ở bờ sông nhìn vào làng mới thấy đẹp Út ạ, mà sao làng Út có nhiều cây đa cổ kính thế


- Ừ, thì đã bảo làng tớ rất đẹp mà


- Sông này chảy qua Huyện Sơn động, qua huyện mình rồi chảy ra Sông Thương nhỉ


- ừ, cả làng mình mùa màng đều nhờ vào con sông này đấy


- Thế này đến mùa hoa cải nở chắc làng Út đẹp lắm, hoa cải vàng và trắng nở bên bờ sông thì chắc phải viết nên thơ mất


- Đẹp lắm cậu ạ…mà này sao tự dưng lại ra nhà tớ chơi thế


- Uh, hình như tớ và Út có thần giao cách cảm đấy vì tự dưng thấy nhớ đến Út nên tớ vào thôi…tớ cứ thấy nhớ Út từ cái hôm nghỉ hè!


Suốt buổi tối đó em cứ ngẩn ngơ nghĩ về anh, tuổi mười bẩy không còn đặt lưng xuống giường là ngủ nữa mà mắt thì nhắm nhưng ý nghĩ cứ mơ màng về anh, mỉm cười ngượng ngùng với chính mình khi nghĩ đến lời anh nói lúc về “Mai Út lại cho tớ vào làng Út chơi nhé”.


Mình gần gũi thân thiết với nhau hơn từ cái chiều hôm ấy, không chỉ giản đơn là chuyện trường chuyện lớp mà mình đã bắt đầu chia sẻ với nhau những chuyện thân thiết hơn, kể cho nhau nghe về những chuyện rất nhỏ của mỗi gia đình..


Và cuối cùng bố mẹ em cũng bắt đầu hoài nghi về chúng mình khi thấy hết hè rồi, vào năm học mới rồi mà chiều chiều anh vẫn vào nhà đi làm cùng em và mẹ, cũng tưới rau cuốc đất cho mẹ như ai...


Bố hỏi em “Thế cái cậu kia sao hay vào nhà chơi thế hả con - ở nhà cậu ấy buổi chiều không phải làm gì à? Không làm gì thì phải lao đầu vào mà học chứ, chiều nào cũng vào là có ý như thế nào?”.


Em nhăn răng cười hề hà với bố và bắt đầu hỏi chuyện huyên thuyên để thăm dò dư luận xem sao"


- Bố ơi nếu đang học cấp 3 cùng nhau mà thích thích nhau thì có làm sao không hả bố?


- Có làm sao chứ! Thứ nhất là ảnh hưởng đến việc học, thứ hai là không tốt


- Ô! Không tốt cụ thể nó là như thế nào?


Bố xoa đầu em cười hề hà bảo:


- Út ơi, con và bạn ấy quý nhau phải không? Như thế cũng không có gì là xấu đâu nhưng bố không thích lắm. Bố tiếp xúc với cậu ấy rồi …rất quân tử đấy nhưng mà ở tuổi này các con nên giữ tình bạn trong sáng là tốt nhất.


- Dạ, thì bọn con vẫn trong sáng mà…con thấy quý bạn ấy!


- ừ, bố đồng ý cho hai đứa thân thiết nhưng con phải nhớ một điều là ở tuổi này việc học vẫn là quan trọng nhất, con sẽ thấy hạnh phúc đủ đầy khi con học hành đến nơi đến chốn, tình cảm của các con sẽ giữ trọn mãi mãi trong nhau đến suốt cuộc đời nếu như các con chân thành với nhau, trong sáng với nhau…nếu sau này hai đứa không còn thích nhau nữa.


Giờ ra chơi hôm đấy em đã kể cho anh nghe những tâm sự của bố với em, anh im lặng… có hai kẻ ngồi bàn đầu cứ im lặng nhìn nhau:


- Lớp trưởng ơi, bố cậu tuyệt vời nhỉ, cụ dạy cứ như sấm truyền ấy


- Sao, cậu mỉa mai gì vậy?


- Ơ lung tung thế, bố Út làm tim tớ run lên đây này, bố mẹ dậy như thế thì bọn mình cố gắng học nhé… mà sau này ra trường nhỡ không còn thích nhau nữa thì Út cứ cho tớ vào nhà chơi nhé, vì nói thực vào nhà ấy thường xuyên tớ thấy trân trọng và yêu quý bố mẹ Út lắm.


Bỏ lại anh một mình ngồi trong lớp, mắt mũi cay cay em chạy vụt ra ngoài nghêu ngao đùa nghich với tụi lớp mình cho hạnh phúc vơi đi, vì lúc ấy em thấy mình nghẹt thở, nghẹt thở vì thấy anh cũng yêu thương bố mẹ em, nghẹt thở vì anh bảo chúng mình cùng nhau học tập tốt nhé, nghẹt thở vì mình đang yêu và được yêu…
Và rồi lớp mình biết chuyện tình yêu của hai kẻ bàn đầu, thôi thì đủ thứ chuyện buồn cười diễn ra trong lớp.


Đầu tiên là bọn lớp mình xin cô xắp xếp lại chỗ ngồi, đổi cô lớp trưởng xuống bàn cuối ngồi để còn tiện quan sát cả lớp, dạo này lớp mình thư tay thư chân nhiều quá…rồi là giờ tiếng Anh nào cô giáo cũng gọi lớp trưởng đọc mẫu mà bạn lớp trưởng ngồi bàn đầu đọc thì ở dưới lớp không nghe thấy gì cả; rồi là xắp xếp lại chỗ ngồi để các thành viên trong lớp có dịp gần gũi nhau hơn. Ủng hộ lớp cô tiến hành làm luôn và thế là bàn đầu chia tách.


Từ hôm đấy sổ ghi đầu bài của lớp mình lại được các cô đánh dấu thêm một tội nữa “Quyết A, Hằng …trong giờ học thường xuyên quay ngang quay ngửa nhìn xuống cuối lớp”.


Anh thường quay xuống nhìn em và bị cô nhắc liên tục đúng không, và cả bọn lớp mình nữa thực ra chúng nó quay ngang quay ngửa là để dò xem hai kẻ bàn đầu ấy nhìn nhau như thế nào đấy… em lạ gì.


Cũng vì chia tách mà suốt khoảng thời gian ấy mình đã cho nhau những dấu ấn khó phai của tình yêu học sinh khờ dại, những lá thư hộc bàn viết vội những nhớ nhung trách móc giận hờn, cả những ghen tuông rất đỗi trẻ con khi mà anh nhìn xuống cuối lớp không bắt gặp thấy ánh mắt của em… rất nhiều rất nhiều những giận hờn trẻ con mà em đã cất đầy trong ký ức.


“Học vẫn là việc quan trọng nhất” câu nói của bố luôn là động lực giúp chúng mình cố gắng học và gìn giữ một mối tình trong sáng, thấm thoát mà ba năm học đã kết thúc.


Ngày ấy chia tay cả lớp mình nấu chè đỗ xanh rất ngon, màu xanh của hy vọng…màu hy vọng cả lớp mình ra trường sẽ mãi nhớ về nhau, hy vọng dù thành đạt hay không thành đạt thì cả lớp mình đều là những công dân có ích, và trong những hy vọng ấy em luôn hy vọng mình sẽ có nhau đến suốt cuộc đời…


Hôm đấy có một người vì đùa nghịch vui quá mà phải đi cấp cứu – người đó chính là em. Em va vào cạnh cửa lớp …máu chảy be bét khắp mặt, anh đã cởi chiếc áo đồng phục lớp mình ra lau cho em và để cầm máu. Hôm đó lên viện em phải khâu tám mũi trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. Anh, nhỏ Xuyên và nhỏ Hằng thì khóc tu tu vì thấy máu chảy nhiều quá, thương em quá…


Và giờ đây mỗi khi soi mình trước gương, sờ lên vết sẹo ngày ấy em thấy không chỉ có khuôn mặt em trong gương mà em thấy nụ cười ánh mắt của cả lớp mình, của anh được gói trọn trong vết sẹo ấy, cảm giác hạnh phúc và cả những thổn thức về ngày xưa của chúng mình luôn tồn tại trong em mỗi ngày.


Em sẽ giữ mãi vết sẹo ấy để sau này khi về già em sẽ không bị lẫn, vì nó sẽ giúp em nhớ về những kỷ niệm ấu thơ, kỷ niệm về bạn bè, kỷ niệm về bố mẹ thân yêu của mình. Vết sẹo ấy sẽ giúp em nhớ mãi về anh, nhớ về người đàn ông của buổi chiều hôm ấy bên bờ sông thơ mộng đã cầm tay và mi nhẹ lên mắt em…đó là cử chỉ gần gũi nhất mà suốt thời gian yêu nhau anh đã dành tặng.


Bố mẹ ngày ấy có lẽ là người hạnh phúc nhất vì cả hai chúng mình đều có giấy gọi nhập học của một giảng đường lớn hơn, hai đứa mình vẫn tự nhủ dù còn yêu hay không yêu thì vẫn luôn là bạn tốt, bố mẹ sẽ vẫn là của chung vì cái duyên này bố vẫn bảo “biết đâu kiếp trước anh cũng là con của bố mẹ”. Xa mặt thì cách lòng cũng từ đấy mà mình thưa gặp nhau, thưa những tâm sự và thưa đi những nhớ nhung da diết, bởi cả hai chúng mình không riêng gì ai cả đều thấy được nhiều thứ quyến rũ hơn…


Không một lời chia tay…nhưng sự im lặng từ hai phía đã dần dần tách chia chúng mình. Anh vẫn vào thăm bố mẹ mỗi khi về thăm nhà, vẫn nhìn em hiền hòa nhưng đôi mắt ấy em không còn thấy lửa yêu trong anh nữa và em cũng bắt đầu thay đổi, cũng không còn thiết da nồng nàn như cái thủa ban đầu ấy. Có lẽ chỉ còn tình yêu với bố mẹ là sợi dây gắn kết chúng mình còn gần bên nhau, bởi anh vẫn yêu thương và tôn kính bố mẹ em, vẫn muốn được chạy vào lòng bố mẹ mỗi khi có dịp. Đó cũng là lý do mà đến tận bây giờ chúng mình vẫn thân thương nhau, tôn trọng nhau dẫu không còn những cái cầm cay, những cái hôn nhẹ lên bờ mi thủa ấy.


Năm ấy anh gặp lại em, gặp lại mẹ trong cái tết thật buồn…mẹ bị ốm và anh đã kìm nén thật nhiều những cái nấc nghẹn khi biết mẹ ốm suốt một thời gian mà anh không quan tâm đến mẹ chỉ vì những hờn giận trẻ con của bọn mình. Sau tết một thời gian mẹ đã đi xa mãi mãi… Khoảng thời gian đó anh đi lại thăm nom mẹ nhiều hơn dẫu chúng mình chỉ còn là bạn, mẹ vẫn gọi đùa anh rằng “Con rể hụt của mẹ về à” …


Còn lại mình bố với những cô đơn hiu quạnh, anh về thăm nhà nhiều hơn và vào thăm bố nhiều hơn, mỗi khi về thăm nhà bố vẫn kể cho em nghe những lần bố và anh hút thuốc lào và uống rượu, hàn huyên đủ thứ chuyện của chúng mình và hàn huyên về mẹ rồi bố lại khóc và anh cũng khóc… Anh cũng thương em nhiều hơn nhưng đó chỉ còn là tình bạn phải không anh?


Và rồi anh gọi điện cho em rằng anh chuẩn bị làm đám cưới, và rằng mẹ bạn ấy cũng bị bạo bệnh giống mẹ em nên anh muốn làm đám cưới trước khi bà mất, anh muốn thấy bà yên lòng nhắm mắt khi thấy con gái của mình đã có một bờ vai, và rằng anh sẽ về thưa chuyện cùng bố em…


Ôi bố nhận xét đúng quá, anh quả là một người đàn ông trách nhiệm và quân tử. Nhưng anh chưa kịp thưa chuyện cùng bố thì một lần nữa hạnh phúc lại vụt bay, bố đã theo mẹ đi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng… Chẳng có đớn đau nào dầy xéo lên cơ thể bố, nhưng đớn đau của sự mất mát ấy lại dai dẳng theo em và anh mãi mãi… Anh đã thưa chuyện với bố bằng nén nhang và chén rượu nhạt, hai người quân tử giờ chỉ còn hàn huyên với nhau bằng những làn khói hương nghi ngút.


Hơn mười năm qua đi anh lấy vợ và em cũng đã chọn cho mình một bến đỗ, nhưng điều hạnh phúc hơn cả là từ đấy bất cứ việc lớn nhỏ gì trong gia đình em anh đều có mặt, sự có mặt của anh là một điều gì bí ẩn lắm với các cháu trong nhà. Riêng với anh chị thì đó là một điều gì đó rất gần, bởi anh cũng yêu thương bố mẹ em như tình yêu của các anh chị dành cho bố mẹ. Tất cả xuất phát từ tấm lòng chân thành, xuất phát từ tình yêu đầu khờ dại của chúng mình ngày ấy.


Giờ thì các cháu nhà mình quý anh lắm và luôn nghĩ chú như một thành viên trong gia đình vậy, giờ chúng cũng bước vào cái tuổi như ngày xưa của chúng mình và chúng cũng hiểu lắm câu chuyện tình yêu của em và anh. Em không cảm thấy xấu hổ khi kể cho chúng nghe về chuyện xa xưa ấy dẫu rằng em cũng đã có gia đình riêng của mình, bởi lẽ tình yêu ấy thật thánh thiện biết bao, nó đã ban tặng cho em những kỷ niệm êm đềm về cái thủa ban đầu yêu và được yêu, ban tặng cho em niềm tin vào tình yêu của của hai người khác giới, ban tặng cho em cái tình lớn lao hơn cả tình yêu với anh đó là sự tôn kính của anh dành cho bố mẹ, ban tặng cho em một trái tim không có hận thù không có những vết thương cào xé tâm hồn và thể xác.


Anh biết không em hạnh phúc vô cùng khi câu chuyện tình yêu của chúng mình đã luôn là động lực của mấy nhóc nhà anh chị khi chúng đang bước vào tuổi yêu.


Cảm ơn anh nhé tình yêu đầu đời của em, cảm ơn anh nhé tình bạn lớn lao sau tình yêu thủa ban đầu ấy... Để mỗi chiều thứ sáu em lại nhận được dòng tin nhắn từ máy anh chuyển đến “Út ơi mai anh về thăm quê em có gửi gắm gì các bác không, tuần sau vợ chồng em qua nhà anh chơi nhé” và thỉnh thoảng những tiếng bíp…bíp “Hoa cúc rẻ quá…hehe, muốn mua tặng Út một bó mà mang qua thì xa quá, để hôm nào vợ chồng anh cho Bống sang chơi rồi mua luôn thể nhé”…
Mối tình đầu ơi, sẽ mãi cho nhau những phút giây ấm lòng này anh nhé


(st)
Có những mối tình ra đi chỉ để lại dằn vặt...
yêu thương không có nghĩa là cứ phải ở cạnh nhau như vợ chồng đến cuối đời...
Em sẽ vẫn sống, vẫn hi vọng, vẫn yêu thương anh, yêu thương cuộc đời, dù rằng bên em không còn anh nữa.Bởi vì những gì mình dành cho nhau đã nhiều hơn cả sự yêu thương...

[Ngân Nguyễn]

 
-------------------------------------- linhtuty