Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Để em đợi lâu rồi, Tia Nắng của anh!



Bất giác, Huy mỉm cười.
Những con đường rực rỡ. Người người nhộn nhịp qua lại.

Paris – một buổi tối cuối tuần…

Huy bước đi vội vã, chen qua những đám đông, bỏ lại sau lưng biết bao con phố tấp nập, trên tay là hộp quà bọc giấy đỏ lấp lánh, đính thêm dải ruy băng màu xanh lục. Huy cứ ôm khư khư hộp quà ấy vào lòng, mỉm cười không thôi và hình như, anh còn đang nhảy chân sáo nữa.


Hôm nay, là kỷ niệm tròn hai năm ngày Vy nhận lời yêu anh. Rồi bỗng mọi thứ cứ vùn vụt chạy qua trước mắt, đưa Huy đến một khoảng sân rộng lớn. Chẳng phải là Quảng trường Charles-de-Gaulle quen thuộc của Vy và anh đây sao? Hai đứa đã từng mơ ước được đến nơi này hàng triệu lần khi còn ở Việt Nam, để rồi việc đầu tiên cả hai cùng làm khi đặt chân đến Paris, chính là phóng như bay đến đây và vỡ òa khi được tận tay chạm vào Khải Hoàn Môn...

Huy háo hức tìm kiếm Vy, mải miết đưa mắt theo những bóng áo trắng trên đường – bởi vì ngày hôm trước, Vy đã dặn anh: “Em sẽ mặc một bộ váy trắng, trắng tinh khôi ấy anh ạ. Anh biết em thích màu trắng mà. Hì hì…” - Tiếng cười của Vy giòn tan, vang lên trong đầu Huy…

Rồi một lần nữa, không gian xung quanh lại trôi qua, giờ Huy đang đứng giữa lòng đường, ngơ ngác nhìn đám đông ồn ào trước mặt. Anh chạy, chạy mãi, vất vả xô đẩy đám người hiếu kỳ ra. Cứ như thế, cuối cùng Huy cũng chen được vào giữa, nơi chiếc ô tô đang đỗ lại bên đường và người lái xe thì không ngừng phân bua với cảnh sát. Bỏ qua hết những cảnh tượng phức tạp kia, anh chỉ cố gắng đưa mắt khắp xung quanh, tìm em.

Huy gọi tên em, cố gắng gào thật to, để em có thể nghe thấy, để em sẽ từ đám người nhộn nhạo kia bước ra và chạy đến bên. Nhưng dù gọi đến thế nào, cũng không tìm được em, Vy của anh, em đâu rồi?

Và rồi, em cũng xuất hiện, trong bộ váy trắng tinh khôi như em nói.

Nhưng, trên nền trắng ấy, nhuốm một vệt đỏ, chảy dài…

Huy gào khóc.

Dải ruy băng xanh lục trên tay bay phấp phới.

Thiên Thần đã rời bỏ anh.

***

- Huy, Huy, dậy đi mày, dậy!!!

Giật mình tỉnh giấc. Mơ màng nhận ra khuôn mặt lo lắng của Thanh – thằng bạn cùng phòng. Sờ lên mắt, vẫn còn ướt. Huy nhanh chóng nhận ra vấn đề.

- Không sao đâu, xin lỗi mày nhé! Năm nào cũng làm phiền mày!

Huy đỡ lấy chiếc khăn từ tay thằng bạn, tiện tay vơ chiếc kính trên bàn, nhìn lên đồng hồ.

- 4h sáng rồi kia à? Tao như thế này từ bao giờ? Mày có ngủ được chút nào không?

- Mày học ở đâu kiểu ăn nói khách sáo với bạn bè thế hả? Yên tâm đi, tao đang thức “cày” nốt trận đêm qua, thấy mày mới ú ớ là lại đánh thức dậy luôn thôi.

Thanh cười xòa, tiếp tục đưa cho Huy cốc nước lạnh. Ở với nhau từ những ngày Huy mới chập chững sang Pháp, Thanh như một chiến hữu tận tụy đứng bên cạnh anh trên mọi hành trình trong cuộc đời vậy. Từ khi anh và Vy còn hạnh phúc bên nhau, đến khi em ra đi, anh đau khổ vật vã đến thế nào, anh cố gắng vực dậy để quên em ra sao… Thanh đều biết hết.

- Nhưng mà… ừm, tao cũng không muốn làm mày suy nghĩ, nhưng Vy… đã ra đi gần ba năm rồi, mày cũng nên tập cách quên cô ấy đi. Tao nghĩ Vy nhìn thấy mày cứ mãi như thế này chắc cũng buồn lắm…

Ngửa cổ uống một hơi hết cốc nước lạnh Thanh đưa, Huy nửa thật nửa giả gập người ho sặc sụa, đưa tay khua khua về phía Thanh, tỏ ý giờ không thể nói chuyện được. Thằng bạn cũng biết ý, không nói gì thêm, nhảy lên giường tiếp tục trận chiến dở dang.

Ừ, có phải Huy không biết cái điều mà Thanh vừa nói đâu. Anh biết quá rõ ấy chứ. Đã gần ba năm rồi, à không, chính xác là 2 năm 11 tháng 23 ngày rồi, hình ảnh Vy – Thiên thần nhỏ của anh, vẫn không một giây phút nào bị phai mờ. Em hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày của anh thường xuyên đến mức, nhiều lúc Huy ngơ ngẩn không biết thực sự em đã rời bỏ mình hay chưa, hay đây chỉ là một trò đùa tinh nghịch của em mà thôi. Một trò đùa cho ngày kỷ niệm của hai đứa chẳng hạn – trò đùa dai nhất và đau đớn nhất mà Huy từng biết.

- Tao biết mày lo cho tao, nhưng tao cảm thấy Vy vẫn còn ở đâu đó bên cạnh tao. Có thể mày nghĩ tao điên, nhưng nếu lỡ cô ấy đang ở quanh đây, vẫn đang dõi theo tao thì sao? Cô ấy chỉ có một mình thôi, ngày xưa những lúc ở một mình cô ấy thường gọi tao đến và dựa vào tao, thế thì làm sao tao có thể để mình quên cô ấy được. Tao không cho phép mình làm thế!

Chỉ cần nghĩ đến việc em đang lạnh lẽo một mình như thế nào, Huy đã không thể chịu được nữa rồi. Sống mũi anh bắt đầu cay cay. Vội vàng vớ lấy chai nước, chẳng thèm rót vào cốc nữa, Huy đưa lên miệng tu ừng ực. Có người đã từng nói: Cách tốt nhất để không khóc, đó là ngửa mặt lên trời, cho nước mắt chảy ngược vào trong. Không biết đã bao lần anh cố ép mình không được đau đớn khi nghĩ đến em nữa, chỉ nên nhớ về những kỷ niệm đẹp của hai đứa mà thôi. Có phải nước mắt trong Huy chảy ngược quá nhiều, nên trong giấc mơ lại vô thức trào ra chăng?

Quẳng chai nước trống không lên bàn, Huy nằm phịch xuống giường, trùm chăn quá mặt, đeo headphone và để volume thật to. Trong tiếng nhạc xập xình của một bản rap nào đó, anh còn nghe loáng thoáng tiếng Thanh bên cạnh:

- Tao không bảo mày hãy quên hẳn Vy, chỉ là hãy để cô ấy vào một miền ký ức đẹp nào đó, và tiếp tục cuộc sống của mày đi. Năm nào trước và sau ngày kỷ niệm mày cũng như thế này. Tao lo lắm…

Nhắm nghiền mắt, Huy cố đưa mình vào giấc ngủ.

***

- Biểu hiện lạ? Là thế nào hả anh? Em không hiểu?

Nhung, tay đang thoăn thoắt đan một chiếc khăn màu xanh lá đậm, bỗng dừng khựng lại, tròn mắt ngước lên nhìn Thanh. Anh vừa hỏi nó một câu thật sự khó hiểu: Nó thấy Huy dạo này có biểu hiện gì lạ ở chỗ làm không ư? Huy thì có gì lạ chứ, anh vẫn như thế, vẫn nhiệt tình, cười nói không thôi và vẫn tận tụy ở bên chăm sóc cho nó, với một thứ tình cảm mà chính nó còn không phân biệt được là của người anh trai hay người yêu nữa…

- À ừ… không có là tốt, chỉ là anh lo xa thôi… - Thanh vân vê cuộc len trong tay, giả vờ lơ đãng.

- Này này, anh không thể gợi chuyện rồi lại im ỉm như thế được, anh biết em rồi đấy, em mà đã tò mò thì không để cho anh yên đâu!!!

Nhung bỏ hẳn hai que đan trên tay, làm mặt nghiêm nghị đến chỗ Thanh, hết năn nỉ ỉ ồi lại chuyển qua giận dữ, làm đủ trò để Thanh kể chuyện cho. Cái điệu bộ vừa nghiêm túc lại vừa bức xúc vì tò mò của Nhung làm Thanh không nhịn được cười.

- Rồi rồi… cô bỏ tôi ra, nhột quá hahaha… cô tha cho tôi, tôi kể là được chứ gì.

Cuối cùng Thanh cũng chịu thua trước trò “thọc lét” của cô bé tinh nghịch này.

- Thật hả anh? Năm nào cũng thế?

- Ừ… mà không nói chuyện này nữa. Này này, sao em biết anh thích màu xanh lá đấy, đan nhanh lên không sắp hết mùa đông rồi kìa nhóc. – Thanh cười xòa lảng sang chuyện khác.

- Xì… nhận vơ kìa… ai mà thèm đan khăn cho anh…

Nhung cười gượng, tiếp tục cầm que đan lên, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của em không còn thoăn thoắt như trước nữa. Khuôn mặt cô bé vô tư ấy thoáng chút lơ đãng và đôi mắt to tròn dường như bắt đầu long lanh hơn.

- Anh này, anh Huy… chắc là… yêu chị í lắm nhỉ? – Em thầm thì.

- Ừ… ừm… Mà thôi, anh về làm nốt bài luận đã, đan nhanh lên nhé cô bé, anh sắp chết rét vì đợi em rồi đấy!

Nói rồi Thanh vờ quay đi lấy cái ba lô trên bàn, bước nhanh ra khỏi cửa, tránh ánh mắt em. Anh không đủ can đảm tiếp tục ngồi đấy, để rồi chứng kiến những giọt nước mắt của em được. Đã từng rất nhiều lần Thanh đau đầu đắn đo xem có nên kể về tình yêu ngày ấy giữa Huy và Vy, về cái chết của Vy, về sự đau khổ mà Huy đang cố chịu đựng bao năm nay… cho em hay không. Lý trí anh bảo đừng nên gợi lại câu chuyện buồn ấy thêm cho bất kỳ ai nữa, nhưng trái tim anh thì muốn Nhung biết rằng Huy vẫn đang còn lưu luyến mối tình đầu như thế nào, muốn cô bé ấy thôi nhìn Huy với ánh mắt trìu mến, muốn em đừng cười tươi như thế mỗi lần ở bên cạnh thằng bạn thân của anh nữa…

Và hôm nay, chỉ vì không thể chịu nổi ánh mắt rạng rỡ cùng nụ cười hạnh phúc của em khi chiếc khăn màu xanh lá ấy sắp hoàn thành, mà sự ích kỷ trong Thanh đã trỗi dậy lúc nào không hay. Uể oải trở về căn phòng trọ, không còn đủ sức lực để bật đèn, anh ngã mình xuống giường. Hình ảnh em với đôi mắt ướt cứ quay quắt trong đầu anh, anh biết… mình đã sai, sai thật rồi…

Tim anh đau nhói.

Vì anh biết… có một người cũng thích màu xanh lá đậm ấy… như anh…


- Hù!!!

Huy – đang tập trung kiểm tra lại sổ sách thu chi của cửa hàng ngày hôm nay, bỗng bị giật mình vì tiếng hù phía sau. Chẳng cần đoán anh cũng biết, lại là Nhung, cô bé người Việt mới vào nhận vị trí order part-time – một người khá đặc biệt và làm Huy chú ý từ những ngày đầu tiên. Trái ngược với sự nhẹ nhàng và có đôi chút kín đáo, nội tâm ở Vy, Nhung lại khá ồn ào và vô tư như chính cái tuổi 19 của em vậy. Tuy mới đến, nhưng Nhung đã làm thay đổi hẳn không khí có chút hơi trầm tư và yên tĩnh thường ngày nơi đây. Em cười, em nói, em lanh chanh chạy hết bên này đến bên kia… dường như ở bất kỳ ngõ ngách nào trong quán café này cũng đều có thể nghe được tiếng cười giòn tan của em.

- Này, anh mà tính toán sai là trừ lương đấy nhé! – Huy làm bộ nghiêm mặt quay ra phía sau.

- Ối ối em xin anh, từ sau em chừa không dám nữa ạ, hihi. – Nhung cười toe.

Trong một giây, Huy dường như không thể thở nổi.

Đúng là Nhung rất rất khác Vy, nhưng chỉ riêng một điều. Nụ cười. Nụ cười tươi cùng đôi má lúm của em, như thể được tạc nguyên từ Vy vậy. Huy rất sợ mỗi lần phát hiện ra mình đang ngây người ngắm nhìn Nhung cười, và tệ hại hơn, hình như chính Nhung đã phát hiện ra điều khác lạ này nơi Huy và chủ động nói chuyện thân thiết với anh nhiều hơn.

Đôi lúc chuyện về cô bé nghịch ngợm này lại làm Huy băn khoăn. Từ tận đáy lòng, anh thực sự không muốn Nhung hiểu nhầm, càng không thể để một cô bé vô tư như em phải chịu bất cứ tổn thương nào chỉ vì sự vô tình của mình.

Nhưng mà…

Điều mà Huy lo sợ nhất, đó là tần suất số lần nghĩ đến Nhung trong một ngày của mình đang tăng lên chóng mặt. Không chỉ vì nụ cười quen thuộc, mà cả cái mũi tẹt hay chun lại mỗi lần bị Huy mắng, mái tóc mềm được cột đuôi gà cứ đung đưa theo mỗi bước chân em, hay thậm chí chỉ là thói quen hay cắn móng tay mà Huy rất ghét của em nữa… Dường như tất cả những gì ở nơi Nhung đều khiến Huy thấy đáng yêu và thú vị, làm anh không thể không nghĩ đến được.

Huy rất sợ, nếu Nhung cứ ở bên cạnh anh thế này, cứ đối tốt với anh thế này, anh sẽ yêu cô bé mất… để rồi bỏ quên Thiên thần của anh…

- Anh Huy, tặng quà sinh nhật sớm cho anh này! – Tiếng Nhung đằng sau làm Huy sực tỉnh.

Hít một hơi thật sâu, Huy lấy lại bình tĩnh, quay người ra sau.

Trước mắt anh là một chiếc khăn len, màu xanh lá đậm.

- Anh, sao anh lại thích màu xanh lá đậm?

- Vì đó là màu của lá. Nếu được chọn lựa, anh muốn mình là một chiếc lá, ngày ngày chơi đùa cùng mây, tắm mát với mưa, đung đưa trong gió. Đến khi già và rụng đi, anh sẽ bay đến những vùng đất mình chưa từng biết, rồi một ngày mỏi mệt nhẹ nhàng đáp xuống, trở về với đất…

Thế thì từ giờ em sẽ mua tặng anh những đồ vật màu xanh lá nhé, còn anh tặng em những thứ màu trắng, chúng mình đi với nhau như thể lá đang đi với mây ấy. Anh nhé!

Rồi Thiên thần cười, tiếng cười giòn tan, vang vọng, thân quen…

- Anh Huy, anh Huy, ANH HUY!!!

Huy giật mình. Tại sao lại là màu xanh lá đậm? Đã rất lâu rồi, kể từ ngày Vy ra đi, Huy tránh không mua những thứ đồ có màu xanh lá và màu trắng nữa. Em đi, khiến anh trở nên căm ghét hai thứ màu ấy một cách vô cớ, mỗi lần nhìn thấy chúng, anh lại nhớ Vy đến da diết, những kỷ niệm đã chôn chặt trong lòng bỗng tràn về không kiểm soát, làm anh đau đớn như thể có ai đó đang dùng bàn tay vô hình bóp nghẹt tim anh lại vậy.

- Em đan mất mấy tuần trời đấy, tay sưng hết lên rồi này. Anh thích không, thích không? Em đeo thử cho anh nhé! – Nhung vẫn tiếp tục cười nói không thôi bên cạnh, nhanh nhẹn lấy chiếc khăn ra khỏi hộp, định choàng lên cho Huy.

- Không, em bỏ ra đi! Anh ghét màu xanh!

Huy vung tay giật phăng chiếc khăn ra khỏi cổ, mạnh đến mức khiến nó tuột khỏi tay Nhung, rơi xuống đất. Nhân viên trong quán ngỡ ngàng nhìn ra phía hai người, lần đầu tiên họ thấy một người thường ngày hòa đồng, dễ mến, sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai như Huy lại tức giận và có phần thô lỗ đến như vậy.

Về phía Nhung, em đang đứng bất động nguyên chỗ cũ, không thốt nên lời, chỉ biết mở to đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt, ngơ ngác nhìn Huy.

- Anh… anh xin lỗi, vì hôm nay anh gặp vài chuyện không vui nên…

Nhận ra mình đã quá xúc động, Huy lóng ngóng cúi xuống nhặt chiếc khăn, gấp gọn gàng và cất lại vào chiếc hộp quà trên tay Nhung.

- Cảm ơn em nhiều lắm, nhưng anh thực sự không thích màu xanh này, nhận quà của em mà không dùng thì phí lắm, em thông cảm cho anh nhé!

- Không sao đâu ạ, em… em xin lỗi anh…

Nhung cúi mặt, lần tay đậy hộp quà lại như cũ, giấu giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên má, giọng em lạc hẳn đi. Thế rồi, ôm chặt hộp quà trong tay, em vội vàng bỏ chạy ra phía sau cửa hàng. Mái tóc đen phấp phới phía sau…

Huy ra dấu không có chuyện gì với mọi người, rồi bĩnh tĩnh bước ra bàn tiếp tục tính toán. Đến tận khi ngồi xuống ghế, anh mới thở phào, sờ lên ngực, tim vẫn còn đập mạnh. Vò đầu bứt tai, Huy mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Tại sao? Tại sao lại là thứ màu đáng ghét đó kia chứ? Dù có cố gắng đến thế nào, cuối cùng Huy vẫn làm tổn thương em mất rồi, chính anh chứ không phải ai khác, đã khiến nụ cười vô tư tắt lim trên môi em, và thay vào đó là giọt nước mắt. Anh biết phải làm gì với cô bé ấy bây giờ?

***

BỐP!!!

Huy choáng váng ngã sóng soài xuống sàn. Khóe môi nhói đau và ươn ướt. Sờ lên, thì ra cú đấm giáng trời vừa rồi đã làm anh môi anh rách và bắt đầu rỉ máu. Chưa kịp định thần lại, cổ áo Huy tiếp tục bị túm lấy lôi dậy.

- Mày nói đi! Mày có yêu Nhung hay không? Nếu không thì đừng tốt với cô ấy nữa! Rồi bây giờ lại làm cô ấy đau khổ đến thế này! Thằng khốn!

Thanh nắm chặt cổ áo Huy, hét vào mặt anh, tay kia giơ sẵn nắm đấm.

- Mày đánh đi, mày đánh tao đi. Đúng, tao là một thằng khốn nạn, tao không biết phải làm gì bây giờ nữa rồi. Tao biết, tao làm cô ấy khóc rồi, tao cũng đau lắm chứ. Nhưng còn Vy thì sao, tao phải làm sao đây??? Mày đánh cho tao tỉnh lại đi!!! – Huy cũng gào lên.

Nắm đấm trên tay Thanh bỗng khựng lại, đôi mắt anh mở to nhìn thằng bạn thân. Huy, đang khóc. Suốt gần ba năm trời từ khi Vy ra đi, ngoại trừ trong những cơn mộng mị buổi đêm, chưa bao giờ Thanh thấy Huy khóc cả. Ở với nhau quá lâu, Thanh thừa hiểu Huy không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến bất kỳ ai, càng không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt mọi người. Vậy mà giờ đây, Huy đang khóc, một cách thực sự, trước mặt anh.

Thanh từ từ nới lỏng bên tay đang nắm cổ áo Huy, rồi nghiến răng đấm mạnh tay kia vào bức tường đằng sau. Cảm giác nhói đau, không phải ở tay.

Huy dường như mất hết sức lực, ngồi thụp xuống.

Trong căn phòng tối đen, có hai bóng người lặng yên. Một người không cho phép mình được quên mối tình đầu đã xa, còn một người đau đớn chứng kiến người mình yêu khổ sở vì người khác. Lần đầu tiên, họ dám đối mặt với chính mình, để mặc những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Cõ lẽ, đối với một người đàn ông, giọt nước mắt đau khổ nhất, là giọt nước mắt cứ vô thức trào ra trong cố gắng muốn ngăn lại, nhưng không thể…

***

"Anh này, đừng lúc nào cũng chỉ mua toàn đồ màu trắng với màu xanh lá như thế. Cuộc sống này đẹp lắm, có nhiều màu rực rỡ khác nữa anh à. Em cũng thích màu vàng nữa, vì em yêu nắng, bởi vì dù trước đó trời có giông bão đến thế nào, thì cũng sẽ đến một ngày nắng lên ấm áp. Anh nhỉ? Hì hì…"

Huy có nhìn nhầm không, Vy đang ở ngay trước mắt anh, với nụ cười rạng rỡ quen thuộc. Em ở gần đến mức, gần như chỉ cần anh đưa tay ra, sẽ chạm được làn tóc đen mượt mà ấy, và cả bờ môi đang hé cười kia nữa.

Huy cố gắng đưa tay về phía em. Nhưng sao thế này? Tại sao em đang ở gần thế mà như xa xăm, anh càng cố vươn tay, hình bóng em lại càng mờ nhạt, và dần dần tan biến trong làn khói mù mịt…

Rồi từ phía làn khói, một tia nắng le lói xuất hiện. Huy đi chậm chầm, rồi sải bước, rồi bắt đầu chạy về phía tia nắng nhỏ bé, như sợ nếu không nhanh lên, nó sẽ biến mất trong chốc lát. Anh chạy, chạy mãi, cuối cùng cũng đến một khoảng không gian tràn ngập nắng vàng. Thấp thoáng một bóng người ở phía trước, Huy tiến lại gần.

Nụ cười tươi cùng đôi má lúm quen thuộc.

Cô bé như tia nắng vàng rực rỡ.

Không phải Thiên thần. Là Nắng.

Là Nhung.

Mở trừng mắt. Huy thở hổn hển. Khắp người như có lửa đốt. Nóng ran, và ướt nhẹp.

- Mày tỉnh rồi à. Uống thuốc đi rồi tao lấy cháo ăn cho ấm bụng. Thấy đỡ chưa?

Thanh, tay cầm cốc nước và một vỉ thuốc đưa cho Huy. Nhìn đôi mắt thằng bạn thâm quầng, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

- Thuốc thang gì, tao không sao đâu, chắc tại đêm qua trùm kín chăn quá. Mày mới đáng lo đấy, đừng cày game nữa, chịu khó ngủ đủ giấc đi.

Huy định ngồi dậy, nhưng người cứ rũ ra, không còn một chút sức lực gì hết.

- Mày không nhớ gì à? Cả đêm qua mày sốt 38 độ đấy, may mà lúc mày nói mê, tao chạy ra định lay dậy thì thấy người mày như cái lò sưởi ấy.

- Thế à? Khỉ thật, sao lại ốm đau đúng đợt cửa hàng đang bận thế này chứ.

CỐC CỐC CỐC

Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào. Huy liếc nhìn đồng hồ. Mới là 6h sáng.

- Ai mà lại đến vào giờ này nhỉ? – Huy ngạc nhiên.

- Là Nhung đấy! – Thanh thản nhiên nói, cùng lúc nhét sách vở vào ba lô rồi quay lại chỗ Huy.

- Cái gì??? Sao… sao cô ấy lại đến đây??? – Huy không tin nổi vào tai mình, cố gắng gượng người dậy.

- Tao gọi Nhung đến đấy. Mày nghe tao nói này, đừng cố gắng áp đặt cái lý trí dở hơi của mày vào chuyện tình cảm nữa. Đã quá lâu rồi, điều duy nhất mày có thể làm cho Vy bây giờ là hãy sống thật vui vẻ, để Vy có thể yên tâm rời xa mày, đến một nơi tốt đẹp hơn mà cô ấy cần phải đến. Và vì… tao yêu Nhung, nhưng mày cũng là bạn tao. Tao không muốn thấy cả hai người tao yêu thương và trân trọng lại phải đau khổ trốn tránh tình cảm của chính mình mãi như thế này nữa.

Nói rồi, Thanh khoác ba lô lên vai, tiến về phía cửa.

Huy yên lặng lắng nghe những lời từ tận đáy lòng thằng bạn thân. Những gì Thanh vừa nói, cả giấc mơ kỳ lạ đêm qua nữa, khiến Huy như sự tỉnh khỏi cơn u mê bao lâu nay. Có lẽ, đã đến lúc Huy phải để Thiên thần vào trong ký ức, và can đảm đối diện với chính trái tim mình…

- Thanh này, tao… chỉ là… cảm ơn mày nhé, thằng bạn tốt! – Huy nói với theo.

- Không có gì. Nếu đêm qua không có một thằng hâm bị sốt rồi hét tên Nhung ầm ĩ làm tao mất cả ngủ thì còn lâu tao mới chịu nhường Nhung cho mày nhé. Tao phải tự bảo vệ giấc ngủ của mình thôi. Ha ha… - Thanh cười vang.

Ngẩn người một lúc, rồi Huy cũng cười theo. Thì ra là thế, anh đúng là một thằng ngu nhất trần đời này, bản thân mình đang nghĩ gì cũng không chịu hiểu, để cho cả anh, cả Thanh, và Nhung phải khổ sở bao lâu nay.

Ở phía ngoài, Thanh vặn núm cửa. Ánh nắng bên ngoài tràn ngập vào căn phòng, mang theo bóng hình của một cô bé nhỏ nhắn, với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi.

Bất giác, Huy mỉm cười.

Đã để em phải đợi lâu rồi.

Tia Nắng của anh.

(Sưu tầm từ facebook)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
-------------------------------------- linhtuty