Năm đầu tiên:
Anh gọi em là "người yêu" của anh.
Tháng đầu:
Em là 1 cô công chúa được nâng niu. Bất cứ điều gì em muốn, anh dịu dàng, ngọt ngào, và hoàn hảo...
Tháng thứ 2:
Có những chuẩn mực anh đặt ra mà em nên học cách chấp nhận. "Em yêu! Em sẽ làm vì anh, phải không?".
Tháng thứ 3:
Một cuộc gọi lúc nửa đêm: "Anh nhớ em" *nghẹn*
Một cái entry blog viết sau nửa đêm 1h về 1 chuyến đi: "Tôi nhớ mùi hương của tóc em, nhớ đêm trò chuyện trên tàu..." và "em có tin không, những tình cảm tôi dành cho em ngày xưa là chân thành" *không dành cho em*
Em muốn anh đưa ra 1 lời giải thích, anh nói vẻn vẹn "nếu anh làm đau em, nếu em không thể chấp nhận được anh nữa thì chúng ta nên dừng ở đây" *chấp nhận*
Rồi 1 tuần không gặp, và 3 đêm nói chuyện thâu đêm = điện thoại. Giọng anh nghèn nghẹn "Anh xin lỗi, anh không muốn mất em, anh không biết diễn đạt cảm xúc của mình, anh sẽ không bao giờ thế nữa" *em cả tin*
Tháng thứ 4:
Có một chuyến đi dài... rất dài... bờ cát vàng, những chiếc bóng đổ lên nhau... một người hì hục bắt những con còng chạy tí tởn trên cát và 1 người cứ thả nó đi... Có 2 bàn tay luôn nắm lấy nhau. Có 1 người không ăn được cháo cá bị ngộ độc nhẹ khiến 1 người phải chạy nửa thành phố Huế để tìm được một thứ gì đấy khả dĩ cho người kia ăn. Có một người nói "anh cảm thấy ở bên cạnh em rất yên bình"... *một người khóc khi nhớ những lời này*
Tháng thứ 5:
Anh đã chán rồi? Anh bắt đầu chê bai và so sánh em với những người cũ. "Em nhạt nhẽo", em cứ tưởng đấy là 1 câu nói đùa. Em chẳng muốn tin, em cố gắng...
Tháng thứ 6:
Anh nói anh muốn chia tay, rồi anh quay đầu và không nhìn lại, nhưng anh vẫn chủ động gọi cho em, vẫn tìm em. Em cứ ảo tưởng rằng sẽ ổn, và cứ tới khi anh muốn, anh cần...
Tháng thứ 7:
Em nghe 1 người bạn không liên quan gì tới anh nói rằng cô ấy nghe một người liên quan bình thường tới anh nói rằng anh nói em bám anh, và mặc dù anh thấy phiền nhưng anh không nỡ xua đuổi *em thấy anh khốn nạn*
4 tháng em cắt đứt với anh: không gọi không nhắn tin, không chat chit, em set invi với anh, em thay số đt, thay địa chỉ nhà...
Năm thứ 2:
Một đứa con gái lạ tìm em và nói muốn nói chuyện với em về anh. Em căm ghét nó. Nó là ai? Nó là cái quái gì mà quấy động sự bình yên của em lên? Tại sao em phải lắng nghe rằng anh đối với nó như nào? Anh từng dịu dàng ra sao? Tại sao em phải an ủi, tại sao em phải giữ mặt thản nhiên khi nó bảo nó không biết sự tồn tại của em... Nó và em lên kế hoạch cho 1 sự trả thù nhỏ nhỏ... nhưng khi chúng ta gặp lại, mọi cố gắng của em vỡ tan... Em biết tim em còn yêu anh, em lại cả tin, lại khóc...
Anh trả lại cho em 1 cái ảnh giữ trong ví, và anh nói với em rằng mỗi lúc nhớ em anh luôn giở ra xem, và rằng anh đã quá ngốc nghếch khi nghĩ rằng tình cảm em dành cho anh là quá nhiều, tới mức chỉ khi mất đi anh mới nhận ra anh chẳng còn lại gì"... Anh nói với em "làm lại nhé, cố gắng lại nhé"... em tin anh. Và?
Em tìm thấy những bức ảnh anh ôm chị ấy, cười rất dịu dàng, ngay trong đêm anh nói em quan trọng với anh. Em thấy chị ấy viết về nụ hôn nào đấy với anh... Một cái gì trong em vỡ tan. Em chấp nhận bỏ đi, vì em biết em không quan trọng. Anh không giữ. Em tưởng đây là lần cuối cùng em ngu ngốc.
Rồi 1 năm trôi qua, thiếu 6 ngày để tròn 1 năm.
Là em trong 1 ngày mềm yếu đã vô tình buzz ym anh. Là anh nhận ra em. Anh lại nói những lời quen thuộc. Em không tin. Em không tin... nhưng em vẫn mềm yếu.
Anh tìm đến tận nơi em đang ở, một nơi xa Hn tới hơn 700km, và là kỉ niệm của 2 đứa. Điều ấy làm em chính thức ngã lại vào vòng tay của anh. Anh cũng cho em 1 tuần ngọt ngào. Chúng mình sẽ làm lại... em tin rằng anh thay đổi...
Rồi em lại thấy những tấm danh thiếp nhà nghỉ trong ví anh, em chưa bao giờ lục lọc, nhưng chỉ là vô tình, và em phải đặt dấu hỏi. Nhưng vì 1 năm qua chúng ta không là của nhau, em chấp nhận đấy là cuộc sống riêng của anh.
Rồi anh mở cốp xe trước mặt em, em đang đứng cạnh, em thấy 1 cái gì đấy dưới những tờ giấy, em mở lại xem, 1 vỉ tránh thai khẩn cấp dùng rồi??? Không phải với chị ấy, anh thừa nhận :)
Rồi em lấy điện thoại của anh để nhắn tin thay anh, vào mục thư gửi, 3 cái tin sát kề cùng 1 số điện thoại không phải em: "nhớ em"... Em ghi nhớ số điện thoại để nhắn tin hỏi. Đứa con gái ấy chối, rồi thừa nhận "chỉ là mối quan hệ hời hợt, tớ cũng có người yêu rồi".
Rồi rất nhiều chuyện khốn nạn nữa mà em cứ lần lượt nhìn thấy. Mỗi ngày qua em thêm mệt mỏi hơn với những câu hỏi cho anh chỉ nhận về sự mập mờ. Rồi đến ngày hôm nay đây, chúng ta tranh cãi, và anh nói rằng vì em ngu ngốc chỉ đáng để anh lợi dụng.
Vì em tin, nên em đau. Anh ạ! Khốn nạn lắm...
Em đang đau.