Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Truyện ngắn: Nhạt nhòa bật khóc bởi định mệnh


Lời tác giả: Khi sự sống mong manh mình muốn chia sẻ một câu chuyện của chính mình với Page. Cũng đã nhiều lần mình muốn gửi những tâm sự của mình tới Page, nhưng tất cả đều dở dang, mình
viết viết và xóa xóa…và mãi ngày hôm nay câu chuyện của chính mình viết, viết và viết… mong mọi người hãy cho mình một lời khuyên vào một ngày gần nhất...

Một mình ngồi xóa những ưu tư trong tim. Dặn lòng sẽ quên... quên đi yêu thương đã tan tành theo khói mây...

Nhớ... nhớ lắm, nhưng sẽ qua và mặc thây nỗi nhớ.

Nước mắt... rớt và rơi, tim quặn thắt và như đau nhói.

Quay lưng với chính cảm xúc trong ta. Thẫn thờ nhìn theo... Rồi bước, bước độc hành trên con đường mưa... Mưa rơi hay nước mắt rớt rơi. Mưa không đủ xóa nhòa nước mắt trong tim... mặn đắng, xe thắt như quặn. Đau ta đang đau, một nỗi đau vô hình người đưa tới... Nhạt nhòa, nhạt nhòa ta bật khóc, những tiếng nấc trong đêm mà người đâu có biết.

Ta chới với, hoảng loạn, không tìm nổi một lối đi...

Ta xinh đẹp, thướt tha nhưng sao bơ vơ hoang dại, đa sầu đa cảm quá. Ta như con nhím luôn xù lông với những cái gai nhoặn hoắt, để rồi chính những cái gai đó quay lại làm thương chính ta, để trái tim ta rỉ máu nhỏ giọt. Có người cười có người khóc cho ta, còn ta vẫn câm lặng, như cái lặng im chính tâm hồn ta bao lâu nay.
Ta đưa ra quyết định lâu nay ta vẫn luôn nghĩ bởi ta biết ta phải chăng chỉ như kẻ thứ ba, anh đã có người chờ anh rồi ta tồn tại trong cuộc sống của anh làm gì nữa, ích gì nữa không, nhưng anh vẫn luôn che dấu ta điều đó, anh không cho ta biết anh đã có người chờ đợi. Ta đã tự hỏi lòng tại sao? nếu như không yêu ta sao anh quan tâm ta đến vậy, hay anh thương hại, mà không ta có đến nỗi nào đâu mà thương hại chứ.

Anh… là anh…vẫn thường đánh thức ta bằng những tin nhắn chào ngày mới, và cả những câu chúc ngủ ngon, ta đã mỉm cười đọc, hạnh phúc lâng lâng rồi trìm vào giấc ngủ. Những cuộc gọi chỉ đơn giản nghe tiếng của ta và anh im lặng “chỉ cần nghe tiếng em thôi, em cúp máy đi”… một người sợ làm ta buồn, sợ ta nhăn mặt, nhíu mày, sợ ta tổn thương, vì ta hay khóc, hay giận hờn vu vơ, lòng tự trọng của ta treo trên tầng mây, một người không bao giờ cúp máy trước ta dù có bận bao nhiêu bận thế nào, bởi đơn giản không muốn cho ta nghe tiếng tit tit…

Một người đã hiểu ta như hiểu chính bản thân anh ấy vậy, hiểu ta rồi sao lại nỡ đối xử với ta như vậy… ta đã cảm nhận anh, rằng anh yêu ta mặc dù khi đó tình cảm của ta đang mông lung, mơ hồ vì tổn thương mối tình đầu nên tim ta lâu nay khép chặt, đã ba năm trôi qua không mở lòng với ai, bao nhiêu kẻ si tình nhìn theo ta, ta mặc kệ, vẫn nghênh ngao kiêu ngạo, và rồi cho đến khi ta gặp anh… điều đó như là định mệnh. Thứ định mệnh mà ta đã tin là có, ta cứ chạy theo nó để cảm nhận… ta không vô cớ dễ dàng mà chạy theo cái ta gọi là “định mệnh” đâu, bởi đã có nhiều chuyện trùng hợp đã diễn ra hay phải chăng ông trời đang sếp đặt để ta đau thêm một lần.



Ta lang thang rồi vô tình ta và anh gặp nhau, vô tình biết anh cũng chính là bạn thân của bạn thân ta, ta và anh giống nhau từ cái pass yahoo cho đến sở thích, món ăn và những cảm nhận cuộc sống. thích … thích lắm cái cách anh bảo vệ ta trước lời đe dọa của những người đàn ông đang đến với ta: “tôi sẽ không bao giờ rời xa cô ấy”, cái cách anh gọi ta là “ngốc”, cách anh chọc cho ta cười vào mỗi tối, và cả cách ta buông một câu nói, anh buồn vì anh ở xa không thể ở bên ta để chia sẻ, anh cầm thuốc hút trầm tư, từng làn khói bay bay, mờ mờ ảo ảo như chính cái cảm giác trong ta. Anh bụi , anh ngông và lạnh nữa, nhưng ta cảm nhận bên ta anh ấm áp và nhẹ nhàng, ngày tháng bên anh tuy ngắn ngủi nhưng thật sự có ý nghĩa với ta, và ta cũng tin với anh đó không đơn giản chỉ là một nụ cười. Ta đã thả hồn mình để cảm nhận về anh, khoảng cách vô hình địa lí kia không ngăn nổi cho ta và anh cảm nhận về nhau. Anh không còn ở Việt Nam nữa mà anh đang ở một nơi xa xôi - Nước Nhật vương đầy hoa Anh đào và tuyết, gió, lạnh…

Anh nói nhớ ta, và anh sợ yêu ta, ta đã chốn chạy, nhưng rồi ta lại gục ngã với chính cảm xúc trong ta, nhưng không một lần ta cho anh biết, ta vẫn hồn nhiên cười đùa, líu lo kể cho anh nghe những câu chuyện quanh ta, rồi ta lờ mờ cảm nhận cả ta và anh đều đang giành cho nhau một thứ tình cảm lớn hơn cái gọi là tình bạn kia. Anh hát cho ta nghe những bài ca buồn, cho ta nghe những bản tình ca nói về tình yêu đơn phương ra riết, một nỗi niềm không dám nói ra, ta biết, ta hiểu vì ta cảm nhận nỗi khổ trong anh. Anh không dám nói yêu ta, sợ ta chờ đợi anh, 5 năm sẽ làm cho người con gái hanh hao tuổi xuân, những ngày lễ tình nhân không anh bên cạnh… hay là một lí do nào khác nữa…

Anh nói anh thương ta, và lo cho ta lắm, cảm giác đó anh chưa có với bất cứ người con gái nào cả, ngày nào không liên lạc với ta anh thấy lo lo, làm việc không yên, anh mất tập trung trong công việc, lắp ráp máy sai, rồi anh hoảng loạn anh tìm đến ta, anh mơ.. mơ… mơ, những giấc mơ vô hình, anh nắm tay ta đi giữa con đường có nắng, gió và tuyết rơi, để rồi anh bàng hoàng thức giấc chỉ là một cơn mộng mị, anh trống vắng giữa căn phòng thân thuộc lâu nay…lạnh lẽo… Anh nói: anh muốn bay về nước gặp ta, đến Đà Nẵng vào Huế thăm ngôi trường sư phạm ta đã từng học, ngắm những cơn mưa huế, tưởng tượng cái cảnh bàn tay lạnh buốt của ta được anh sưởi ấm ta đã vui biết bao, nhưng rồi ta khuyên anh cố gắng chờ ngày về nước thực sự.

Anh ơi? Đã bao lần ta trốn chạy và chạy trốn khỏi anh, nhưng con tim ta gào thét, nước mắt ta tuôn rơi, ta đã chấp nhận chờ anh, dù là khắc khoải. Bởi ta đã cảm động trước tình cảm chân thành anh dành cho ta thật sự, anh làm cho ta nhớ anh quay quắt, rồi ta tự nhủ đó là thứ tình không lời chỉ cần ta và anh bình yên ấm áp và cảm nhận nó. Ta để mặc, mặc tất cả những phiền ưu trong cuộc sống và nghĩ đến anh, bình yên và bình yên…

Anh luôn làm theo những điều ta muốn, dù những điều thực sự ta muốn anh chẳng bao giờ có thể làm được, vì anh ở xa ta quá, ta chợt nhớ đến bài hát anh hát ta nghe có câu này cứ bay nhảy trong ta: “ và anh chỉ muốn ôm chặt em, hôn thật khẽ lên đôi môi mềm, từ đằng sau cánh tay anh ôm em thật lớn. Điều ước quá nhỏ nhoi phải không? Nhưng thật lớn với anh lúc này, tại anh đã không níu em ở lại đây…”. Anh nói với ta: “Nếu có kiếp sau, anh sẽ luôn bên em, không xa em thế này đâu, anh ở bên em ngay từ ngày em đang còn bi bô nói, tuổi thơ của em phải gắn liền với anh và anh sẽ cưới em”. Là lời nói thật hay anh chém gió cho ta vui, ta cười, ta mặc kệ… dù ta không tin vào cái kiếp sau ấy…



Mỗi ngày ta chỉ mong đến tối lại gặp anh, ôm cái laptop nhìn anh qua wc, những làn khói thuốc bay bay, nó cứ mờ mờ ảo ảo như những gì đang diễn ra quanh ta. Ai không hiểu sẽ nghĩ ta điên mới nói cười một mình bên máy tính như thế. Nhưng ta biết đứa con gái 23 tuổi trong ta đang làm gì, ta nhận thức được điều đó. Lại nhớ anh rồi, ta nhớ anh, nhớ câu anh nói: “anh sẽ gắng giữ gìn sức khỏe, vì em nhé”, chỉ là một câu anh phang có chút thật lòng nào chăng, sao ta vẫn vui và ta cũng xem như đó là động lực để ta và anh cùng cố gắng. Đã bao lần ta nghe anh bóng gió nói ta sang Nhật với anh, nhưng ta chỉ cười và im lặng mà chính ta không hiểu nổi cái lặng trong tâm hồn ta nữa.

Ta còn nhớ… nhớ một lần anh hỏi ta: “ nếu một ngày anh đi, em có níu anh lại không?”, “Không” là câu ta đáp lại anh. Để rồi hôm nay ta quyết định rời xa anh, rời xa cái thế giới lâu nay ta cứ ngỡ là định mệnh này, và anh cũng đã không níu ta, anh đồng ý để ta đi cùng câu chúc; chúc ta hạnh phúc, nghe mà đắng lòng. Ta và anh nhìn nhau lần cuối qua wc, vẫn ánh mắt buồn đó ngồi đăm chiêu, rồi tự nhiên ta òa khóc, nấc lên từng cơn, tiếng anh buzz, buzz, “wc em đâu”, ta mạnh mẽ đến lạnh lùng đáp trả anh bằng những câu tàn nhẫn và những mặt cuời ngô nghê, làm sao ta có thể để anh thấy ta yếu đuối trước mặt anh được. Không, đứa con gái trong ta không cho phép, ta nén lòng mà nước mắt vẫn tuôn rơi, Anh ơi, bụi bay vào mắt em anh à, nhưng em sẽ không bao giờ cho anh biết điều đó đâu, làm sao em lại yếu lòng vì anh được, nếu anh biết anh lại sẽ làm ta yếu mềm thêm, em không dứt được. Ta quyết định xa anh, một lí do mà lâu nay anh luôn che dấu ta. Anh nói: “em hãy nhớ ngày này nhé- ngày 8\3\2012”/ ngày mà ta rời xa anh mãi mãi. Ta chỉ cười và nói: “không em không nhớ, em sẽ quên, em out đây” để rồi ẩn nick nhìn những dòng tin của anh, anh nào đâu hay biết giây phút ấy ta đã câm lặng, cố gồng mình để chứng tỏ cho anh thấy ta đang mạnh mẽ lắm.

Làm sao ta có thể tiếp tục tồn tại trong cuộc sống bên anh, ta không thể làm người tình về đêm của anh mãi được, ta không hề muốn , không hề… khi mà anh đã có người chờ đợi, làm sao ta có thể làm người khác tổn thương được chứ, ta không thể, ngàn lần không thể chạy theo cái thứ gọi là cảm giác, biết đâu chỉ là một cơn say nắng trong ta và anh, say nắng một chút, dù là giả vờ nhưng cái đau nhói trong ta là có thật. Ta không trách anh, cũng không giận hờn gì anh cả, khi ta biết có người chờ đợi anh, anh và người ấy đã xác định một đám cưới khi hai người về nước, thì một kẻ như ta làm sao phá ngang được.

Ta cũng không tự trách ta nữa, vì ta cảm nhận những tình cảm anh giành cho ta là thật, nhưng lại không đủ lớn để ngày hôm nay ta đưa ra quyết định này. Anh không hiểu vì sao ta lại quyết định như thế, hay là anh nghĩ ta giận hờn anh, vì những ngày nghĩ lễ không hoa quà từ anh,… làm sao anh có thể biết ta đã biết được cái bí mật lâu nay anh luôn che dấu ta, nhưng anh bằng lòng đồng ý với quyết định đó: “anh sẽ làm theo những gì em muốn, em thấy vui không? Em vui là được”, lần cuối cùng anh mở cho ta nghe một bản nhạc vẫn với nội dung anh yêu ta rất nhiều, nhưng vì nhiều lí do anh không thể níu ta…lần cuối cùng ta tự nhủ, ta sẽ cảm nhận, ta cảm nhận và cảm nhận… chưa khi nào ta lại thấy nhẹ lòng như thế dù những giọt nước mắt của ta đang chảy ngược vào tim: “em vui, em vui lắm anh à, em out đây”.- “uh, chào em”.

“Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ... Có lẽ vì vậy mà em yêu anh. Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ”, chưa lúc nào em lại cảm nhận câu nói này đúng như tâm trạng em lúc này anh à. Anh đã bước vào cuộc sống của ta một cách nhẹ nhàng cho ta biết cái cảm giác bình yên mà lâu nay con nhím trong ta luôn xù những chiếc gai nhoặn hoắt, vậy mà gặp anh, ta đã dần dứt những cái gai đó ra, đến chiếc gai cuối cùng ta đã hiểu ra sự thật và bừng tỉnh, ta không nên phá bỏ hạnh phúc người khác đang có. Ta, không nên làm phiền đến cuộc sống của anh nữa, còn một chiếc gai nữa, ta sẽ giữ lấy cho riêng ta. Ta vẫn giữ anh, một góc nhỏ trong tim, và ta ra đi cũng không cần cho anh biết cái lí do đó, để anh luôn tin rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn là hình ảnh đẹp trong ta.

Đáng lẽ ta phải rời xa anh từ cái ngày tiếng con gái đầu dây bên kia vang lên nói là người yêu anh, vậy mà ta ngu ngơ nghe anh giải thích, ta nghĩ chỉ là một câu nói đùa thôi, để rồi ta để cho tình cảm của ta lớn dần lên không một chút hoài nghi… và hôm nay khi thật sự biết về hai người làm ta thêm đau nhói, trách anh làm gì, có chăng do ta ngu ngơ khờ dại. Nhưng anh dối lừa ta thì anh vui sao anh?...



Nhưng rồi tất cả sẽ qua, và anh chỉ là miền ký ức trong ta, là một dấu chấm than lặng lẽ, sẽ không còn là dấu ba chấm mà lâu nay ta luôn kiếm tìm, ta bình yên đón nhận để miền ký ức đó vụt khỏi tầm tay ta, cũng như khi ta gắng “bình yên” đón nhận cái thứ căn bệnh quái ác xuất hiện trong ta.... Ngày hôm qua, khi ta vô tình nghe được lời ông bác sĩ nói về căn bệnh của ta trong phòng bố mẹ, hai chân ta đã ngã quỵ xuống, rồi ta đã chạy, chạy và chạy… mưa… gió táp vào mặt ta, chưa khi nào nước mắt lại mặn đắng như vậy, tóc ta rối bời và ướt mèm.

Chuyện quái gì đang diễn ra với ta vậy, sao lại trùng hợp như thế. Chỉ còn 1 tháng nữa thôi ư?, ngày sinh nhật anh cũng là ngày ta vào phòng mổ, vẫn nghe văng vẳng tiếng ông bác sĩ bên tai: “gia đình chuẩn bị đi, cơ hội là 40% hi vọng, ca mổ sẽ tiến hành vào ngày 10/4, nếu không mổ thì cháu chỉ thêm 6 tháng nữa thôi”… ta dừng lại một nơi, một nơi đầy kỷ niệm của riêng ta, ta gào, ta thét, ta la lên không một ai biết, rồi tự nhiên ta cười, ta rảo bước về nhà khi chân đã mệt nhừ, ta vẫn cười nói với bố mẹ như ta chưa hề hay biết chuyện gì, mẹ đã rơi quá nhiều nước mắt vì ta mà lâu nay ta vô tâm không cảm nhận được, tóc cha đã bạc thêm.... là vì ta… ta chưa làm gì báo đáp… muốn… muốn níu thời gian lại, chưa khi nào ta lại sợ thời gian đến thế.

Ta chợt nghĩ đến anh, ta ngốc quá, cái khoảnh khắc này còn nghĩ và mong về anh ư, đã mấy ngày trôi qua ta không liên lạc với anh, anh giờ thế nào, giờ ra sao? Nhưng không, ta không được phép cho mình nhớ đến Anh nữa, cái ngày định mệnh ấy liệu ta có vượt qua, cuộc đời trớ trêu, ngày ấy anh sẽ hạnh phúc biết bao bên người yêu anh, anh sẽ ước điều gì đó và họ sẽ cùng nguyện cầu cho tình yêu bên những ngọn nến lung linh. Còn ta, ta bước vào phòng mổ, để giành giật giữa sự sống và cái chết, mà cái chết gần kề hơn, biết làm sao, có lẽ là số phận, nhưng dù sao thì ta sẽ luôn mỉm cười, dù có nhắm mắt ở thế giới bên kia ta vẫn mong anh hạnh phúc, và luôn giữ những nụ cười rạng ngời trên môi, ta sẽ lẩm nhẩm “chúc anh sinh nhật vui vẻ”.

Liệu ta có nên quyết định vào phòng mổ để giành giật lấy sự sống, hay ta buông xuôi để 6 tháng làm những việc ta nên làm?

Nhìn qua khung cửa sổ, mưa bụi vẫn bay bay. Xóa, xóa… ta đang xóa tên một người… chợt bài hát nếu mai rời xa từ nhà ai vang lên: “nếu mai rời xa anh và em, có lẽ hai ta lặng im dòng đời mong manh, hay quay mặt đi chẳng nhìn nhau, cố dấu ướt mi lệ rơi buồn long lanh…”


Gửi từ email HOATUYET231189

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
-------------------------------------- linhtuty