♥ ♥ ♥
Thời yêu nhau, có lần mãi lo công việc, anh quên mất ngày sinh nhật của em. Khi nó đã quá hai ngày, anh mới quýnh quáng mang quà đến nhà em với vẻ hối lỗi...
Từ đó, anh tự nhắc mình nhớ bằng cách lấy ngày đó làm mật khẩu cho máy tính cá nhân, địa chỉ email và cả tài khoản ngân hàng. Anh nói, làm vậy mới trị được chứng "đãng trí" của anh. Em nghe mà vừa buồn cười, vừa cảm động quá!
Em cũng không muốn mình quên ngày sinh nhật của anh nên bí mật "học" anh kiểu tự nhắc nhở đó.
Rồi chúng mình kết hôn, có con trai đầu lòng. Bỡ ngỡ khi lần đầu làm mẹ, em ở luôn nhà mẹ ruột bốn tháng để tiện chăm sóc em bé.
Việc nhà cửa, con cái, việc làm, việc học nâng cao, tất cả cuốn lấy em đến không kịp thở. Anh gần như trở về thời "độc thân vui tính" khi chúng mình không còn thời gian để dành cho nhau. Cứ như thế đến khi con trai hơn một tuổi, tình cờ gặp bạn cũ, nghe chuyện gia đình bạn tan vỡ vì hoàn cảnh giống nhà mình, em mới "hồn vía lên mây".
Mở máy tính của anh, em ngỡ ngàng khi mình không có "chìa khóa". Rồi e-mail, tài khoản chơi game, thẻ ATM, tất cả đã trở nên xa lạ với em, như thế giới tâm hồn anh đã đóng kín trước em.
Hụt hẫng, suy nghĩ vẫn vơ, tưởng tượng đến ngày tồi tệ nhất của cuộc hôn nhân, em hồi hộp gọi điện hẹn anh buổi tối nhờ má trông con, mình đi thư giản cà phê. Nghe giọng anh hồ hởi đồng ý, em lại hoài nghi không biết anh có đóng kịch? Anh đã thay password tất cả rồi mà...
Lần lữa mãi mà em vẫn không chọn được một bộ đồ nào "coi được". Cả son môi, phấn hồng cũng hết hạn sử dụng từ lâu. Em cay đắng nhận ra em còn "bỏ bê" chính mình nữa là anh. Quyết định phải thay đổi để lấy lại phong độ giúp em phấn chấn hơn đôi chút, nhưng khi đối diện với anh, nhìn anh bấm bấm điện thoại em lại tủi thân. Cái điện thoại đó em không nhớ anh mua từ lúc nào, cách sử dụng em cũng không biết.
Rồi em phát hiện ngón tay giữa của anh có cái nhẫn bạc khắc chử T. Anh đeo nó bao giờ? T, là chữ cái đầu tên ai? Bao câu hỏi xoay tròn khiến nước mắt em lặng lẽ tràn quanh mi...
Nhờ trời và cũng nhờ tật đãng trí của anh mà không lâu sau ngày "tự điều chỉnh", em đã tìm được câu trả lời cho những câu hỏi vớ vẩn của mình.
Hôm đó trời mưa, ví anh bị ướt nên em đem ra phơi, tình cờ thấy mảnh giấy nhỏ xíu ghi chữ Pass và một dãy số - chính là ngày sinh của con trai. Âm thầm kiểm tra, lại biết đó là mật khẩu mới của anh, em mới vỡ òa nhẹ nhõm.
Hóa ra mấy tuần nay em đã ghen với ... con. Rồi nhớ chiếc nhẫn lấp lánh chữ T, em gật gù: con mình tên Tũn.
Ngày trước, em thật sự cảm động khi anh trân trọng ngày sinh của em; giờ biết anh ghi nhớ ngày con ra đời, em càng cảm động gấp bội. Em biết anh cũng như em luôn quý trọng và yêu thương gia đình mình thật nhiều...
''Hạnh phúc là khi anh nắm thật chặt tay em và chúng mình cùng bước qua những khó khăn , phải không anh ? ''
(Sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét