Bốp !!! 1 cái tát vào gương mặt đểu giả của anh.
Tại sao, tại sao anh lại lừa em...cô gái ấy là ai ? Tl em đi.
Sao anh lại gạt em như thế, anh nói đi. Tại sao lại làm thế với em. Tôi nấc lên từng tiếng với 1 bộ mặt bi thảm chưa từng có. Anh im lặng. Tôi run run người, cắn chặt môi, bật máu. Cô gái bên cạnh anh chỉ biết cúi đầu, cứ như 1 tội phạm chờ ngày xử án. Khẽ buông hờ cánh tay anh ra.
- Tôi ngước lên nhìn anh, vội lau khô số nước mắt đọng lại trên khoé mi. Tôi nhìn thẳng vào cô gái, buông 1 câu nói nhẹ tênh. Nhưng đầy ẩn ý. Xin lỗi vì đã làm phiền cô và chồng tôi đi dạo. Vui vẻ tiếp đi nhé.
Bước đi : *Nhếch mép, tôi nghĩ thầm. Mình lại diễn khá tài nữa rồi. Thêm 1 người rơi vào cuộc chơi, và lại bị mình đá văng khỏi ván cờ, nhẹ nhàng rút lui. Anh lại thua nữa rồi đấy.
Tại nhà : Anh ôm tôi. Em yêu. hôm nay em lại phá nữa rồi. Đây là người tình thứ bao nhiêu của anh bị em đánh gục dưới xự diễn xuất hạng A của em, và tự rút khỏi cuộc chơi vậy Vợ iêu.
Tôi hôn anh. Người thứ 98 anh ạh. Còn 2 người nữa thôi. Trò chơi sẽ kết thúc.Game over đấy Chồng iêu của em.
1 năm trước tôi bắt gặp anh và 1 cô gái choàng tay nhau rời khỏi khách sạn. Tôi lặng người toàn mạch máu trên cơ thể gần như ngưng hoạt động. Tôi bước đến trước mặt anh. Anh ngập ngừng...ấp úng chẳng nói được lời nào. Em...
Ai vậy hả anh? "cô nàng đi cùng anh hỏi vội". Àh, em họ anh. Tai tôi như ù đi, không thể nghe thêm được gì nữa 3 từ em họ anh làm tôi chết điếng. Cố giữ nét mặt tươi nhất có thể. Chào.Tôi là em họ anh ấy. Cô là bạn gái anh ấy àh? Xinh thật. "nhói"
Cô ta cười tươi như bắt được vàng.
Sao hôm đấy, tôi sụp đổ hoàn toàn mọi thứ về anh, không gào thét, không quát mắng, hay trách móc ầm ĩ. Tôi trơ ra. Nhưng có lẽ chia tay anh ta thì dễ dàng quá mức. Tôi quyết định hành hạ anh bằng 1 trò chơi. Do chính tôi là đạo diễn, tôi sẽ cho phép anh quen với thật nhiều cô gái. Và sẽ làm họ tự rời bỏ anh, không ồn ào. Đến người thứ 100...chúng tôi sẽ chính thức ly hôn. Hôm qua đã là người thứ 98, và 2 người nữa thôi thì chúng tôi sẽ đường ai nấy đi.
Mục đích của tôi khi quyết định làm như thế, chỉ là tôi muốn cảm nhận đúng nỗi đau đó thêm 100 lần nữa. Lúc đấy có lẽ tim tôi sẽ chai sạn, mà ra đi không 1 chút nhớ nhung về anh nữa. Nhưng có vẻ như tôi càng đau buốt hơn, chứ không hề vui như tôi mong đợi.
- Anh đi làm đây. Khẽ hôn lên trán tôi anh cười.
Làm tốt anh nhé, tôi vẫn rất yêu anh và vẫn luôn quan tâm đến từng cử chỉ mà anh dành cho tôi. Nhưng 1 lần lừa dối...1 lần khiến trái tim tôi buốt nhói. Tôi không thể coi nó như không tồn tại. Anh sai, tôi cũng sai. Và nếu chia tay thì có lẽ là sai thêm sai...vì cả 2 chúng tôi vẫn yêu. Tôi biết điều đó chứ, nhưng tôi tự cho phép mình không thể ở lại bên anh nữa. Thời gian là liều thuốc...nhưng nó có giúp tôi và anh trị khỏi căn bệnh mang lên "lỗi lầm" hay không ? Chưa ai biết trước cả.
Em nghe đây "giọng tôi vang lên trong điện thoại.
- Anh lại vừa cưa đổ 1 con mồi đây. Cô ấy là con gái 1 đối tác công ty của anh. Thế nào vợ iêu, em có định diễn tiếp không ?
Ừhm, diễn nữa chứ anh. Chồng iêu của em. Tôi thở dài. Cũng sắp dừng rồi. Mọi thứ...Em đã diễn trọn vai 1 diễn viên và số tiền cát - xê mỗi vai diễn màh em nhận được là nước mắt và nỗi đau đến ngẹn tim. *cười nhạt.
Tôi đến nhà hàng nơi anh và con mồi sẽ đến. Chọn 1 bàn gần anh nhất. Đối diện anh, tôi kêu những món chúng tôi thích.Rồi im lặng...nhìn anh.
Hôm nay anh có vẻ mệt mỏi, anh nhìn tôi suốt buổi, đến mức cô gái đi cùng anh khó chịu. Có lẽ anh thắc mắc, vì hôm nay tôi chẳng làm gì cả chỉ nhìn như thế thôi. Bất chợt anh đứng dậy, anh xin lỗi em, anh có vợ rồi. Với lại anh thấy chúng ta không hợp nhau. "dứt câu" Cô gái hất cả ly nước trắng vào người anh. Anh im lặng.
- Đồ tồi, chào anh nhé. Cô ta hét lên, có lẽ khá cau có vì bị lừa...rồi quay lưng bỏ đi.
Anh bước đến bàn tôi. Sao hôm nay em không bày trò "anh ngồi xuống cạnh tôi". Hôm nay em muốn anh diễn phụ em. Em muốn anh tự cắn rứt thôi, ăn đi anh...thế là chúng tôi ăn tối cùng nhau. Có lẽ là lần cuối.
Có lẽ Em phải đi sớm hơn dự định anh àh. Gần anh thêm nữa em sợ mình sẽ không rời xa anh được, em sẽ thay đổi quyết định ban đầu mất thôi. Người thứ 100 sẽ là người vợ thứ 2 sau em, tìm 1 người tốt và phải đối xử với cô ấy tốt hơn em đấy. Đừng tìm em !!!
Tôi đặt lá thư lên bàn giữa phòng khách. Chắc khi anh xem được lá thư thì có lẽ em đã lên máy bay sang nhật rồi. Mong là anh sống tốt.
2 năm sau. Tại cửa hàng Furin (chuông gió) ở Yokohama.
Tôi đã rời xa anh 2 năm rồi, nhanh thật, tôi đã mở được 1 cửa hàng chuông gió ở yokohama. Chuông gió là món quà đầu tiên anh tặng tôi, và tôi thích nó. Tôi đang ổn với cuộc sống mới, nhưng cảm giác thiếu anh trong mọi thứ đôi khi vẫn khiến tôi hụt hẫng...nhưng tôi sẽ cố.
Anh :
- Tôi đang có 1 chuyến công tác ở Nhật. Dự án mới của tôi nằm ở 1 khu nhỏ trong thành phố Yokohama, tôi vẫn đi tìm em...nhưng thời gian luôn làm người ta nản, có lúc tưởng chừng như bỏ cuộc. Tôi nhận lời sang Nhật chỉ muốn tìm 1 chút không khí bình yên ở đất nước được mệnh danh mặt trời mọc này.
- Tôi đang ở 1 ngôi đền khá cổ...đang cầu nguyện sẽ sớm tìm ra em, nhưng không đặt nhiều hi vọng lắm. Rời đền tôi đi dạo 1 vòng khảo sát khu dự án...tôi chợt dừng lại trước 1 cửa hàng chuông gió. Tò mò tôi bước vào trong, 1 cảm giác quen thuộc đến lạ, rất thân quen màh tôi không hề giải thích được.
Cho hỏi anh muốn mua gì ? tôi có thể giúp anh được chứ ?"1 giọng tiếng nhật nhưng rất thân quen vang lên". Tôi khẽ xoay người lại.
Bạn có thể tin vào những lời cầu nguyện. Đôi khi chúng sẽ thành hiện thực đấy...dù tỉ lệ rất mong manh. Nhưng bạn phải tin vào những điều kì diệu.
Anh này ! Mắc hộ em chiếc chuông gió lên phía trên đấy được không. Được chứ cưng. Tôi cười trêu em. Em cũng khẽ cười...
Đôi khi hạnh phúc là giản đơn như thế, chấp nhận bỏ hết tất cả để cùng người mình yêu loay hoay trong 1 cửa hàng nhỏ...và được em tha thứ, như thế cũng được gọi là 1 cuộc sống trọn vẹn đấy. Người thứ 1 là em, người thứ 100 vẫn là em...người duy nhất anh yêu cũng chỉ là em thôi.
Bộ phim của chúng tôi kết thúc như thế đấy. Bạn có hài lòng không...nhưng với riêng tôi. Tôi hài lòng ...:)
(Sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét