Con hứa con sẽ không gục ngã đâu ba. Ba đừng buồn, đừng lo lắng gì, con gái của ba mạnh mẽ lắm, ba tin con chứ? Con chỉ mới bỏ lỡ mất kỳ thi khối A thôi, con vẫn còn khối D cơ mà. Ba đừng lo, ba sẽ không ngăn cản bước chân con đâu.
Hôm trước loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của anh hai và mẹ. Hình như ba có chuyện gì thì phải? Cảm giác lo sợ ập đến và xâm chiếm lấy tôi. Chờ anh hai gác máy, tôi liền gọi về cho mẹ, giọng pha cả nỗi hoang mang mơ hồ.
Thì ra ba bị ngộ độc thức ăn phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, thật may chuyện đã qua và ba đã khỏe dần.
Mẹ chuyển lời ba khuyên. Thời gian này phải giữ tinh thần thoải mái, sắp thi rồi nên đừng học nhiều quá, và quan trọng nhất là đừng lo lắng về bất kì chuyện gì cả. Tôi cất tiếng “dạ” khi lòng đã bình yên và ấm áp trở lại.
Ngày mai tôi sẽ lên trường làm thủ tục và xem phòng thi. Tôi háo hức lắm. Vậy là sắp được trở thành sinh viên rồi! Tôi luôn tự tin mình sẽ vượt qua kỳ thi một cách dễ dàng, thế nên trái ngược với các thí sinh khác, tôi không hề cảm thấy lo lắng hay hồi hộp.
Màn đêm đã buông xuống từ lúc nào, nhìn những vì sao tỏa sáng mà lòng tôi khoan khoái và dễ chịu lạ thường. Ôi mong ngày mai quá.
Ôi! Ngày mai… và những ngày sau đó…
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ đang dâng trào. Là mẹ gọi:
- Con nghe nè mẹ!
Giọng nó ngân nga như một con chim chích đang đùa nghịch dưới nắng mai, rồi im lặng lắng tai nghe lời mẹ nói…
Chuyến xe trở về Dak Lak ngay đêm đó, tôi ngồi ở hàng ghế sau cùng. Những vì sao trên nền trời khi nãy còn lấp lánh, giờ như vụt tắt rơi rụng dần trong lòng.
Tôi sợ rằng mình sẽ ngất đi, không sao kìm được tiếng khóc của mình vì số phận trớ trêu đang đưa tay vô hình và tàn bạo của bóng đêm bóp nghẹt lấy trái tim non trẻ của tôi.
Trái tim ấy cứ vỡ ra từng mảng khi nghĩ đến ba. Tôi lo sợ nó không về kịp, lo sợ rằng mình sẽ mất ba mãi mãi.
Những kỷ niệm giữa hai ba con, nhưng giây phút êm đẹp, ấm áp của cả nhà mà khi trước, mỗi khi nhớ lại là lòng nó rộn ràng, vui vẻ bao nhiêu, hạnh phúc bao nhiêu thì giờ đây, tôi lại càng lo lắng bấy nhiêu, những điều ấy sẽ chỉ là quá khứ sao?
Ba nằm đó - tiều tụy, thân thể, thân thể ba gầy sọp hẳn đi, hai má và hốc mắt cứ hõm dần vô, xanh xao và mệt mỏi.
- Ba! Ba ơi…
Tiếng gọi của tôi như xé toang đi cái không khí nặng nề lúc này và càng khắc sâu hơn nỗi đau trong lòng những người đứng đó.
Tôi đã chạy đua với thời gian để có thể nhìn thấy ba, có thể nghe ba nói lần cuối cùng.
Và ở nơi đây, ngay trong căn nhà nhỏ ấm áp của nó, ba lại đang níu kéo lấy thời gian, chiếc bình ôxi có thể vô tác dụng bất cứ lúc nào.
Nhịp tim ba yếu dần, yếu dần, và đôi tay thô ráp, đầy những vết chai sạn, đôi tay lam lũ đã nuôi anh em nó khôn lớn, giờ đang bất động.
Tôi lao đến ôm chầm lấy ba, lời tôi nói đã không còn nghe rõ tiếng, bởi những tiếng nấc nghẹn ngào.
Ba từ từ hé mắt, ba cố gắng để nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình, ba muốn nói gì đó, nhưng không thể. Ba đã không thể chống chọi được nữa rồi. Bất lực - đó là điều đang diễn ra, với ba tôi đang nằm trên giường bệnh, với cả gia đình nó lúc này.
Và rồi, thần chết đã lạnh lùng vung lưỡi hái tử thần cướp mất ba đi ngay lúc ấy!
Mẹ và anh trai đổ quỵ xuống bên ba, tôi không thể chấp nhận ba ra đi, để lại mẹ con tôi trong căn nhà này. Tôi siết chặt thêm vòng tay của mình, ôm lấy thân hình gầy gò của ba, tôi muốn dùng hơi ấm từ trái tim và nước nắt để níu kéo linh hồn ba, để linh hồn kia không bị lưỡi hái tử thần cuốn khỏi thân xác
Nhưng, vẫn chỉ là hai từ bất lực! Ngày hôm nay, ngày mà bạn bè làm thủ tục để dự thi đại học, ngày có thể bước đến ước mơ sinh viên của tất cả những học sinh đã tốt nghiệp cấp 3, cũng là ngày mất ba mãi mãi.
Còn đâu bóng dáng ba cõng tôi lên trường năm lên sáu.
Còn đâu tấm lưng có thấm đẫm mồ hôi và đôi mắt đỏ hóc vì bụi vì nắng gió…
Còn đâu những phút giây cả gia đình bên nhau ấm áp, rộn ràng tiếng cười…
Một sự mất mát quá lớn, không gì bù đắp được.
Tất cả những điều ấy giờ chỉ còn là kỷ niệm, khi mà tất cả đã gói gọn trong hai hai từ “kỷ niệm” thì làm sao có thể quay lại một lần nữa…
Sau khi thắp xong nén nhang lên bàn thờ, mẹ đưa cho tôi một lá thư. Khẽ ngẩng khuôn mặt đang nhạt nhoà nước mắt, tôi càng quặn lòng. Mẹ đã tiều tụy đi nhiều. Tôi biết, mẹ và anh hai đang cố gắng mạnh mẽ, chôn giấu nỗi đau vào tận cùng trái tim để làm chỗ dựa cho tôi. Hai tay run run, tôi đón lấy di thư của ba ….
“Con gái à
Lần đầu tiên ba viết thư cho con, con nhỉ? Có lẽ vì chưa bao giờ ba con ta phải xa nhau, và cũng vì chưa bao giờ như lúc này, ba sợ rằng ba sẽ không thể nói với con những lời muốn nói. Ba đành mượn tạm những dòng chữ này, để nhắn nhủ tới con gái thân thương của ba.
Lúc đưa con lên xe, ba đã ôm con thật chặt, ba đã muốn giây phút đó tồn tại mãi mãi, để ba có thể ở bên con. Nhưng con à, số phận là điều không thể thay đổi được cho dù nó có tàn nhẫn thì ba con ta cũng phải chấp nhận.
Con à!
Thật sự lúc này đây, ba đang cảm thấy có lỗi lắm, khi mà ba đã không thể hoàn thành trách nhiệm của một người cha. Ba không thể bên con, làm chỗ dựa cho con khi con chập chững bước vào vòng đời có quá nhiều cám dỗ này. Ba sợ lắm, ba sợ khi còn gục ngã, cần có bàn tay nâng con đứng dậy để bước tiếp, thì ba không thể giúp được gì, ba không thể đưa tay ra để truyền cho con sức mạnh.
Hôm nay là ngày 1/7, ba biết ngày kia con sẽ lên trường làm thủ tục dự thi, ba không biết có thể chờ con hoàn thành kỳ thi của mình hay không. Tất cả trong ba giờ chỉ là nỗi sợ .
Ba sợ rằng chính ba sẽ là người ngăn cản bước chân con đến với ước mơ và hoài bão của con. Nếu điều ấy thật sự xảy ra thì ba không thể yên lòng mà ra đi được, con gái à…
Chính vì thế mà ba đã không cho mẹ và anh hai nói thật với con, ba muốn nếu không thể cùng con bước tiếp thì sẽ để con tự tung bay trên đôi cánh của mình. Con hiểu lòng người cha này chứ?
Ba mong rằng, con gái ba sẽ mạnh mẽ, đừng gục ngã vì ba, có được không con?
Ba không còn, con hãy yêu thương mẹ và anh hai phần ba luôn con nhé…
Ba yêu mẹ và các con, ba xin lỗi vì ra đi quá sớm, ba xin lỗi vì ba đã làm cho những người ba yêu thương đau lòng.
Nhưng con à, dù thế nào thì ba cũng sẽ luôn theo dõi theo mẹ và hai con, ở thế giới bên kia, ba sẽ luôn cầu chúc cho các con của ba trưởng thành, con gái bé bỏng của ba, con hãy cố gắng lên con nhé…
Ba của con…”
Trang thư của ba giờ đã thấm đẫm nước mắt, nhìn nét chữ xiêu vẹo, tôi biết ba đã dồn hết sức lực để viết lá thư này.
“Ba à! Con hứa, con hứa con sẽ không gục ngã đâu ba. Ba đừng buồn, đừng buồn… đừng lo lắng gì, con gái của ba mạnh mẽ lắm, sẽ không làm ba thất vọng đâu, ba tin con chứ? Con chỉ mới bỏ lỡ mất kỳ thi khối A thôi, con vẫn còn khối D cơ mà, ba dừng lo, ba sẽ không ngăn cản bước chân con đâu…
Ba à, con mong rằng, ba sẽ mỉm cười nơi bên kia thế giới, vì con, vì mẹ và anh hai, ba hãy thanh thản mà yên nghỉ, ba nhé…”
Tôi nói với ba qua màng khói mỏng, những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, tôi không thể làm ba thất vọng…
Ngoài kia, nắng đã ửng vàng sau cơn mùa hạ, có chiếc cầu vồng bảy sắc xuất phát hiện giữa không trung, như nối liền quá khứ với tại, như kết dính hiện tại và tương lai, và chiếc cầu ấy như tâm hồn yêu thương của một gia đình!
Ngô Quốc Khánh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét