Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

Thèm lắm phút giây trở lại tuổi học trò



Những ngày nắng qua đi, tôi lại viết thêm một điều gì đó vào khung trời kỷ niệm. Nhiều lúc ước ao được một lần khoác lên mình tà áo dài mà đến trường cùng bè bạn.


Tháng 5 sắp về, những ngày cuối cùng của một năm học lại qua. Hạ đến, nắng rải vàng ươm trên những con đường, trên những vòm lá, lòng tôi lại nao nao nhớ về một miền ký ức xa xôi mang tên Học Trò.


Những ngày tháng học trò có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất của tôi. Vui có, buồn có, giận hờn có...

Còn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa phượng, tôi đã hò reo ầm ĩ, cùng chúng bạn trèo lên hái hoa xếp hình dưới gốc cây. Tiếng cười giòn tan không mảy may vương buồn. Hoa phượng sao đẹp đến lạ kỳ!

Rồi khi những mùa phượng trôi đi, tôi bắt đầu thấm thía nỗi niềm của mùa hoa phượng. Ngày chia tay cuối cấp mắt ai cũng vương buồn nhưng vẫn ép mình đừng khóc.

Những ánh nhìn trao đi, chia tay không dám hẹn ngày gặp lại bởi ai cũng đã chọn cho mình một con đường riêng. Người vào Nam, người du học…

Lớp học đông vui là thế bỗng dưng chia lìa đôi ngả. Giống như những chú chim non giờ đã đủ lông đủ cánh mà bay khỏi tổ, khát khao khám phá những phương trời hứa hẹn.

Những ngày nắng, tôi vẫn lang thang trên những con đường Thủ đô và hoài niệm về một thời xa vắng. Hoa điệp rải vàng dưới mỗi bước chân mà tưởng như nghe thấy ký ức đang lao xao trong lòng. Ở những phương trời mới biết còn ai nhớ ai quên một thời học trò?

Tôi nhớ những ngày tóc bím, quần xanh áo trắng đến trường. Vô vàn ngại ngùng và mặc cảm trước những cô bạn cùng trang lứa xúng xính váy hoa. Nhưng từ nơi ấy tôi học được cách hạnh phúc với những gì mình có. Nghèo khó không phải là một tội lỗi và càng không đáng là lý do để tự ti với mọi người.

Tôi nhớ những ngày khó khăn khi đối diện với sự thật rằng tôi phải học lại lớp 5. Chẳng phải tôi kém cỏi mà vì sức khỏe đã khiến tôi phải nghỉ học quá nhiều. Xấu hổ đấy, mặc cảm đấy nhưng từ đó tôi học được cách mỉm cười lạc quan với cuộc sống.

Có thể tôi sẽ học đại học sau các bạn, sẽ ra trường sau các bạn nhưng tôi biết rằng xuất phát từ đâu không quan trọng, quan trọng là mình về đích như thế nào.

Tôi nhớ những ngày tháng trong đội tuyển thi ngày hội văn hóa của các trường nội trú trên toàn quốc. Những ngày dài miệt mài ôn thi quên cả bữa trưa chỉ mong có thể đem giải về cho trường. Nhưng rồi bật khóc khi biết mình thiếu đi nửa điểm.

Những nức nở cho những kỳ vọng của thầy cô, những tiếc nuối của thất bại đầu đời dạy cho tôi biết không thể gục ngã trong cuộc sống. Không hối hận hay dằn vặt khi đã gắng hết sức mình.

Tôi cũng nhớ lần lớp tổ chức cắm trai trên núi. Cái sẩy chân khiến tôi trượt dần xuống vực. Cậu ấy vẫn nắm chặt tay tôi dù biết như thế sẽ khiến cả hai rơi xuống phía dưới kia vực thẳm.

Những ngày dài nằm viện, cắt tóc ngắn như con trai vì phải khâu do chấn thương dạy cho tôi biết yêu quý cuộc sống, biết nâng niu từng giây phút trong đời. Được sống đã là một món quà vô giá.

Tuổi học trò qua đi với nhiều hoài niệm. Sẽ chẳng còn những lúc ngồi hát bên nhau hay ngồi dưới gốc cây tập tành làm thơ con cóc. Cũng chẳng còn những khoảnh khắc giận hờn nhìn nhau nhưng chẳng nói hay giả vờ thờ ơ khi ai đó ngang qua.

Sẽ chẳng còn nữa những đêm ngồi gần nhau kể chuyện gia đình rồi cùng khóc. Cuộc sống nội trú dạy cho nhau biết yêu thương bè bạn, biết dựa vào nhau mỗi lúc vui buồn.

Những ngày nắng qua đi, tôi lại viết thêm một điều gì đó vào khung trời kỷ niệm. Nhiều lúc ước ao được một lần khoác lên mình tà áo dài mà đến trường cùng bè bạn. Những cái bóng đổ dài trên nền xám của vỉa hè.

Hoa nắng lấp lánh trên cao, lấp lánh trên mái tóc, lấp lánh trong mỗi ánh mắt, nụ cười. Cũng ước ao được một lần ngồi lại cùng nhau ôn chuyện cũ, hay đơn giản chỉ yên lặng bên nhau nhưng biết rằng ngay bên mình là những người mà ta vô cùng yêu quý.

Tôi đã rời quê hương để xuống Thủ đô theo đuổi ước mơ học ngoại ngữ. Cuộc sống sinh viên nhiều khó khăn khi lần đầu tiên một mình đối mặt với cuộc đời. Tôi lại cám ơn tuổi học trò đã dạy cho tôi mạnh mẽ, biết trách nhiệm với cuộc sống mà tôi lựa chọn.

Những ngày nắng. Tôi vẫn lang thang qua những con đường. Màu phượng bỗng trở nên nhức nhối, ký ức ùa về không khỏi khiến lòng mình se lạnh.

Thèm lắm một phút giây trở lại tuổi học trò !

Những ngày nắng. Sao màu hoa cứ nhức nhối cả một vùng trời. Ai có còn nhớ hay không một thời đã mãi xa?

"Ai thổi trên đầu tôi xôi gấc?
Cái màu hoa phượng đến là ngon.
Mẹ ơi con hạc kêu như nấc
Mây vá trời xanh nỗi rách còn…”

Triệu Thị Hợp

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
-------------------------------------- linhtuty