Nắng hạ. Những tia đầu tiên ánh lên trang vở còn chưa khô màu mực. Và ẩn đâu trong những tàn lá xanh ấy, có những nàng vũ công dần xòe chiếc váy đỏ rực của mình ra, như một điệu ba lê trong bản nhạc ve sầu du dương.
Đôi mắt tôi chợt thoáng nhuốm màu buồn, một mảng màu nhẹ thôi mà không hiểu sao khóe mắt cứ rưng rưng…
Tôi lắng mình xuống, dường như tôi nghe văng vẳng đâu đây một bài hát chia tay mà chú ve sầu ngoài khung cửa đang cất lên.
Sắp đến rồi! Sắp chia tay thật rồi sao!
Tôi còn nhớ rõ từng giọt nắng mùa thu hôm nào phủ nhẹ trên vai ngày tựu trường. Ấy, tôi tưởng dường như nó vừa mới xảy ra hôm qua thôi. Một cái chớp mắt, là dòng thời gian cứ xoáy liên hồi.
Chút gì đó hiện lên trong đầu tôi, những kỷ niệm mà bạn bè đã trao tặng tôi… Ngày mà các bạn cho tôi nụ cười đầu tiên thực sự vui vẻ của năm học cuối dưới mái trường trung học cơ sở, là một ngày tôi phóng nhanh chiếc xe đạp qua phố, rồi chợt nghe tiếng gọi: “ Ê Việt, vô ăn kem nè!”.
Kể từ khi chuyển trường về đây, thật sự tôi chưa bao giờ có cảm giác gần gũi với bạn bè như thế cả. Trưa hôm ấy đầy nắng nhưng vị kem mát lạnh cứ hòa quyện cùng những cảm xúc dâng trào trong tôi.
Vị kem của tình bạn đọng mãi trên đầu lưỡi cho đến tận bây giờ, rồi bỗng tự hỏi mình: “ Nụ cười của tình bạn ngọt đến thế sao?”.
Rồi ký ức ùa về trong cái ấm áp của ngọn lửa trại bập bùng. Cả lũ giành ghế, giành qua giành lại để có cái chỗ ngồi xem văn nghệ. Hết văn nghệ cũng là lúc nửa đêm. Bọn con trai thì nằm trong trại ngủ đủ kiểu, muôn hình vạn trạng tư thế nằm.
Con gái thì cứ ngồi đó cười, lén lút chụp hình lại rồi lâu lâu lấy ra chọc quê. Còn tôi và một số đứa thì không tài nào ngủ được, đi dạo xung quanh sân trường tới gốc cây bàng đằng xa tối om.
Tôi còn nhớ như in cả những đêm ánh trăng phủ lên đồng cỏ bao la, tôi và lũ bạn đi bắt đom đóm. Và lần nữa, tôi lại gặp cái trò dọa ma ấy mà bây giờ là giữa đồng vắng. Tôi chết ngất mất thôi nếu như tụi nó không sớm tháo mặt nạ ra.
Mà chuyện chưa kết thúc, bắt xong rồi lại tranh cãi nhau về cách chia đom đóm, là định mệnh hay sao ấy chứ mỗi lần chúng tôi bắt đom đóm đều là số lẻ, còn nhóm tôi thì lại 6 người.
Vậy làm cách nào chia đom đóm đây? Chúng ta chia ra thành từng cặp oẳn tù tì, rồi cứ thế cho đến khi tìm được quán quân thì quán quân sẽ được lấy con đom đóm dư ngoài số chẵn đó.
Sao chỉ có mỗi con đom đóm mà không nhường lại tranh giành. Nghĩ mà bật cười cái tính trẻ con lúc ấy. Và giờ đây, chợt nhớ lại rồi chợt khóc, khóc vì vui mà cũng vì buồn.
Những ngày ấy mình muốn giữ chặt trong tay, muốn lắm chứ, nhưng sao “ cơn sóng” thời gian cứ xô nó ra xa dần dần. Nhưng khóc để làm gì nữa chứ? Sao không cười để trong tâm trí mình có thêm nhiều ký ức vui nữa!
Dù là thời gian trôi không quay trở lại, cũng như mùa hạ trôi rồi mùa hạ khác sẽ đến chứ mùa hạ ấy không hề quay về.
Tôi cũng không thể quay lại quãng đời học sinh lần thứ hai được nhưng tôi biết được niềm hạnh phúc ẩn thật sâu trong trái tim tôi. Bởi vì tôi là một học sinh, tôi đã có những ký ức buồn vui cho riêng mình.
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ thật tự hào về những kỷ niệm, ký ức ấy. Nó sẽ là hành trang cho tôi mai này trên đường đời. Để mai này nhìn lại thời học sinh, lại thấy ấm lòng hơn vì mình đã nhận được sự cảm thông, sự chia sẻ từ những người mà mình từng xa lạ.
Và tôi sẽ vững lòng hơn, cười nhiều hơn nữa vì tôi đã có tình bạn mà tôi sẽ mãi khắc ghi. Sẽ không có một “ cơn sóng” thời gian nào xô đi được cả. Đó những kỷ niệm vĩnh hằng!
Nguyễn Hùng Việt
0 nhận xét:
Đăng nhận xét