Nếu được quay về tuổi học trò, tôi muốn được trở lại những ngày tháng ở ngôi trường làng cấp 2, trở lại lớp 9A1 để nói với các bạn trong lớp rằng: “Các bạn ơi! Cho tôi xin lỗi…”
15 năm trôi qua, một trưởng lớp như tôi chẳng làm được gì, chẳng họp lớp được một lần để bạn xưa, thầy cũ có cơ hội gặp nhau. Ngôi trường xưa vẫn còn tên cũ nhưng đã chuyển thành một trường tiểu học khang trang.
Các bạn cũ giờ đây mỗi đứa một nơi, mỗi người một hoàn cảnh, có đứa thành công, có đứa vẫn còn bươn chải, thi thoảng có gặp mặt nhau trên đường nhưng cũng chỉ kịp cười rồi vội lướt qua vì cũng chẳng biết phải nói gì.
Dường như thời gian và cuộc sống đã khiến giữa chúng tôi có một khoảng cách vô hình. Riêng tôi vẫn cảm thấy mình có lỗi trong việc tạo ra cái khoảng cách ấy, vì tôi đã không là một lớp trưởng tốt hơn.
Suốt thời cấp 2 ấy, người lớp trưởng như tôi dường như quá vô tâm và ích kỷ. Cái hình tượng con ngoan trò giỏi của trường khiến tôi luôn chạy theo những thành tích cá nhân mà chưa làm tròn vai trò của một trưởng lớp. Các bạn lớp tôi đa số đều nghèo, sáng phụ gia đình làm nông, chiều tất tả vào lớp, không có nhiều thời gian để vui chơi và thấu hiểu lẫn nhau.
Tôi biết rõ điều đó, tôi cũng biết mình may mắn hơn các bạn nhưng lại chẳng thể làm được gì. Có chăng là tôi làm thay những việc đã giao các bạn như giữ đồ lau bảng, giữ khăn trải bàn, sổ đầu bài, trực nhật…
Tôi tự cho đó là những việc làm gương mẫu và giúp ích cho các bạn. Nói là giúp đấy nhưng suy cho cùng cũng vì thành tích, nếu để mắc những lỗi này thì lớp khó mà lấy được cờ luân lưu, lớp trưởng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Giờ nghĩ lại mới thấy mình trẻ con, giá như ngày ấy tôi quan tâm nhiều hơn, kết nối tinh thần và đoàn kết hoạt động cho lớp nhiều hơn thì chắc không phải tiếc nuối nhiều như bây giờ.
Tôi còn nhớ những lần các bạn hứng chí rủ đi coi nghệ sỹ nổi tiếng quay cải lương ở chùa Hội Sơn, hay những lần rủ ra miền quê Long Thành ăn trái cây. Đó là những hoạt động vô tư hiếm hoi của lớp mà tôi đã không biết tận dụng, tôi đã phớt lờ chỉ vì lo cho thành tích học tập của mình.
Khi quyến luyến chia tay những ngày cuối cấp 2 cũng là lúc tôi biết mình không còn cơ hội nào với lớp nữa. Đa số bạn tiếp tục vào học ở trường cấp 3, tôi thì trúng tuyển vào một trường chuyên của huyện, một số bạn chỉ dừng lại ở tấm bằng tốt nghiệp cấp 2 và chuyển sang học nghề.
Lớp tôi coi như tan rã, tôi bắt đầu cho một hành trình và không khí học tập mới nhưng tôi biết mình cũng vừa mất đi một một điều gí đó rất đỗi thiêng liêng.
15 năm trôi qua, không có lấy một tấm hình kỷ niệm với lớp, không có lấy một ngày kỷ niệm để nhớ và quay về. Tài sản còn lại với tôi bây giờ là những tờ giấy danh sách thu tiền quỹ lớp với những dòng tên ghi chú rằng còn nợ quỹ 200 đồng.
Những quyển giấy nháp để chơi cờ carô khi luyện thi cuối cấp giờ lại trở nên thân thương . Những cuốn sổ liên lạc bạc màu thời gian với bút tích của những thầy cô khiến tôi càng nhớ trường, nhớ lớp hơn bao giờ.
Tôi mong có một ngày được quay về, được hội ngộ các bạn, được làm lại những điều tôi đã vô tình bỏ lỡ và ít ra là để nói: “Các bạn ơi! Cho tôi xin lỗi…”
Đào Văn Hiệp
0 nhận xét:
Đăng nhận xét