Bánh xe cứ mải miết xoay vần, những buồn vui vu vơ tuổi học trò cũng xa dần theo năm tháng. Tôi lãng mạn, thích vẩn vơ suy nghĩ chuyện bâng quơ, như cái cách bạn trêu đùa là hay “thương mây tiếc gió”.
Bạn bảo tôi phải thực tế, cuộc sống là một bức tranh với nhiều mảnh ghép, và không phải mảnh ghép nào cũng lung linh như tôi nghĩ đâu. Tôi biết chứ. Nhưng tôi chọn cách nhìn của riêng mình, ít nhất để thấy cuộc đời nhẹ nhàng hơn.
Bạn bảo tôi là người đơn giản mà lại thích sự phức tạp. Vì tôi thích vẽ tranh, với những gam màu rực rỡ, sôi nổi nhất. Tôi muốn đem sắc màu ấy vào cuộc sống của bạn, nhưng dường như việc chạm vào những mảng xám trong đó lại quá xa vời.
Tháng 5…
Mùa hoa điệp, bung lên góc trời một sắc riêng rực rỡ, xen giữa phượng hồng thắm và bằng lăng tím ngát. Những cánh hoa nhỏ bé nhưng mạnh mẽ vươn lên, rạo rực trong nắng vàng. Tôi ước mình được đứng dưới gốc cây ấy, đúng lúc những cánh hoa ào ào rơi xuống, để vương trên tóc, để lưu trên tay. “Tôi trèo lên rung cho hoa rụng nhé”, tôi chỉ cười khi nghe bạn nói thế. Rồi hai đứa lại sánh vai đạp xe tới trường.
Ba mùa hoa điệp vắt ngang, những năm tháng cấp 3 thoáng qua như một cơn gió.
Nhớ những buổi sáng đi học tôi bắt bạn đợi dài trước ngõ. Bạn bảo tôi chậm chạp, đúng là con gái lúc nào giờ giấc cũng cao su. Có hôm muộn học bị phạt trực nhật, tôi áy náy hỏi bạn sao không đi trước. Bạn bảo hai đứa trực nhật chẳng nhanh hơn một đứa sao.
Nhớ những lúc tranh cãi khi học nhóm, tôi hiếu thắng cho mình luôn đúng. Tôi bảo bạn cứng đầu nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích đấy thôi.
Những lúc tôi hậu đậu hay làm điều gì sai, bạn nghiêm nghị nhắc nhở làm tôi nhiều lần tự ái. Bạn bảo chỉ muốn tôi tốt hơn.
Bạn hiểu tôi, luôn ở bên mỗi khi tôi cần. Nhưng tôi cảm nhận có một khoảng không vô định - nơi mà bạn không muốn tôi bước vào trong cuộc sống của bạn. Nhiều lần tôi gặng hỏi nhưng đáp lại chỉ là ánh ánh mắt xa xăm.
Tôi vẫn nhớ cái Tết cuối cùng của tuổi học sinh. Chỉ còn mấy tiếng nữa là giao thừa, bạn muốn tôi đi cùng tới một nơi. Nhìn khuôn mặt phảng phất nét buồn, tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Bạn không nói một lời nào trên đường, chỉ nghe tiếng thở dài, dài mãi.
Mình dừng lại ở con đường nhỏ xinh trên bờ sông. Bạn lặng lẽ nhìn ra xa mặt nước đang lăn tăn gợn sóng dưới ánh đèn mờ ảo. Rồi bạn khóc, nước mắt lặng lẽ rơi, không thành tiếng. Lúc ấy tôi thực sự hoang mang không biết nên làm gì. Mọi câu hỏi dường như vô nghĩa. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bạn.
Lạnh quá… Càng về khuya, mọi người càng tấp nấp tới tìm một chỗ thật đẹp chờ xem màn pháo hoa đón giao thừa. Bạn gượng lấy lại vẻ tươi tỉnh, nhìn tôi trìu mến “Bạn sợ lắm phải không? Tôi ổn rồi, đừng lo!”.
Tiếng pháo hoa rền rã vang lên, cả bầu trời trở nên lung linh, huyền ảo. Trong giờ khắc ấy, ai cũng có những nguyện ước riêng. Tôi cũng ước cho một người…
Người ta thường bảo: Mùa hạ - Mùa thi - Mùa chia ly. Từng nghĩ sẽ nằm ngoài quy luật ấy, bạn và tôi. Nhất là khi hai đứa cùng đỗ đại học, lại cùng học một trường nữa. Nhưng bạn cứ đẩy tôi ra xa dần. Tôi không biết vì sao.
Tôi vẫn cứ nhìn đời theo lăng kính rực rỡ sắc màu. Đối với tôi, chút sóng gió cho cuộc đời thêm thi vị. Có thể tôi không biết và không hiểu những “sóng gió” quá lớn trong cuộc sống của bạn. Có thể bạn muốn cho tôi một bức tranh không cần gam màu xám ấy. Có thể…
Năm năm rồi mới trở lại con đường này. Tôi đạp xe như hồi xưa chúng ta tới lớp mong tìm lại chút kỷ niệm tuổi mộng mơ. Đứng dưới gốc cây điệp già đang mùa rực nắng. Chợt cơn gió ào ào trút hoa xuống, tớ lặng đi miền ký ức xa xôi. Trong tiếng gió reo vui, rộn rã tiếng cười đôi bạn nhỏ.
Nguyễn Thị Minh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét