Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Vì tớ yêu cậu nhiều lắm


Tớ đã hạnh phúc biết bao khi chiều nay nhận được tin nhắn của cậu:

- “ Em đang làm gì đấy ?”

Biết nói sao đây? Tớ muốn nói là “ Đợi anh”. Nhưng vậy mà tớ lại trả lời là “Nhớ anh”. Uhm, nhưng mà tớ đang nhớ cậu thật đấy! Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì tớ lại nhận được tin nhắn “Mình là bạn bè được không em ?”

Bạn bè ư? Làm sao bạn bè được hả cậu? Tớ có thể làm được. Thật đấy, nhưng đó sẽ là sống giả tạo, là cố gắng gượng ép như cậu muốn. Điều đó có tốt cho tớ không hả cậu? Bạn bè được hay sao? Khi nếu tớ muốn được quan tâm, được yêu thương, được nói nhớ cậu, được nói “em yêu anh nhiều lắm”, được cậu ôm gọn vào lòng mỗi khi cậu về, được dành cho cậu
những cái ôm xiết chặt, những nụ hôn mà tớ phải cố gắng chịu để chờ cậu về? Tớ sẽ thoải mái nếu là bạn bè hay sao ? Sẽ thoải mái hay sao nếu rồi một ngày cậu nói cậu đã có người yêu? Tớ sẽ phải nuốt nước mắt, gượng cười để chia vui cùng cậu sao? Tớ không làm được điều đó. Tớ không đủ bản lĩnh đâu cậu ah!

Tớ không biết tình yêu mà cậu đã dành cho tớ nó như thế nào mà để bây giờ cậu nói “Anh muốn chúng mình là bạn bè tốt”. Họ nói, có 2 lý do để khi chia tay, mong muốn là bạn.
- Khi họ vẫn còn yêu, và vẫn muốn được ở bên người mình yêu.

- Khi họ coi tình yêu đó chả là gì cả.

Vậy với cậu? Tình yêu cậu dành cho tớ là gì? Nếu cậu còn yêu, nếu yêu tớ thật lòng thì dù có thế nào cũng phải cùng nhau vượt qua khó khăn chứ cậu? Sao lại bỏ cuộc sớm vậy? Vì đường đời đâu biết trước được điều gì đâu, phải không cậu. Tớ thì muốn cố gắng níu kéo tình yêu này, tớ còn hy vọng, tớ còn chờ đợi, tớ không muốn sau này mình phải hối hận vì đã không biết nắm giữ yêu thương mình đang có. Vậy mà cậu thì sao? Chưa biết trước được tương lai sẽ ra sao, cậu đã rời bỏ tình yêu này, rời bỏ tất cả những yêu thương ở lại sau lưng mình, rời bỏ người con gái đã vì cậu mà nén những nỗi đau trong lòng chỉ để mong cậu hiểu và gìn giữ tình yêu này hơn, rời bỏ người con gái đã vì cậu, vì tình yêu này mà cố gắng thay đổi mình, cố gắng sống như cậu muốn, dù tớ biết cậu chỉ muốn thôi, chứ cậu không cần.

Cậu ra đi, cậu mang theo tất cả những cảm xúc và yêu thương trong trái tim tớ. Cậu ra đi, cậu không cần biết cuộc sống của tớ sau này ra sao.

Cậu ra đi, cậu ích kỷ, cậu chỉ nghĩ cho riêng mình cậu. Nếu như tớ ngại xa xôi, nếu như tớ không có niềm tin vào tình yêu thì chắc chắn tớ đã không yêu cậu nhiều như lúc này, cũng đã không chọn cậu đâu khi mà xung quanh tớ, tớ được nghe rất nhiều tư tưởng người khác dành cho. Nhưng tớ đã nhìn, nhìn vào những tình yêu mà bao người đã cùng nhau vượt qua khó khăn, thử thách về mặt địa lý, cũng như gia đình. Tớ cũng nghĩ rằng, họ làm được, tại sao mình không? Khi mà tình yêu và niềm tin trong mình rất lớn. Vậy mà, người con trai tớ yêu, tớ dành trọn niềm tin vào thì lại không làm được điều tớ mong. Tớ không hận cậu. Nhưng tớ buồn.

Cậu àh! Cậu muốn tớ buông tay cậu thật sao? Cậu không nhớ, có lần tớ nói với cậu rằng, buông tay cậu là tớ sẽ ngã, là sẽ không có chỗ để tớ dựa vào mỗi khi tớ vấp ngã hay sao? Tớ đang ngồi đây nhưng xung quanh sao thấy trống vắng quá. Tớ quay sang bên cạnh tớ, tìm một bóng hình thân quen khi tớ và cậu cùng nhau ngồi xem phim, được cậu đùa, được cậu hôn lên gò má tớ. Hình ảnh đấy nay còn đâu hả cậu ơi?


Ngày mai, tớ lại phải đối mặt với những hình ảnh thân quen cậu ạh. Tớ biết cuộc sống ở trường đối với tớ bây giờ là một cực hình. Nhưng chẳng nhẽ tớ chạy trốn hay sao? Tớ phải tập đối mặt với nó. Dù tớ biết, tớ sẽ đau, sẽ khóc, lại nhớ, sẽ lại tìm về ký ức.

Khi nỗi đau là những đoạn đường dài vô tận… Lệ ướt nhòe bờ mi. Mà tình yêu vẫn không phôi pha, nhạt nhòa. Có lẽ nước mắt sẽ không mang theo những niềm đau ấy.

Cứ lang thang, luẩn quẩn trong cái vòng xoáy của đớn đau. Ai đã nói hôm nay chính là ngày mai, là tương lai chứ? Nếu lòng người cứ mãi sống về ký ức, về quá khứ, thì dù là hôm nay, là ngày mai thì vẫn đều là ký ức thôi. Ai dám khẳng định sẽ quên hết quá khứ, quên hết ký ức, sẽ không bao giờ nhớ nữa. Dù có lúc chúng ta sẽ chợt quên đi, nhưng ai dám đảm bảo rằng khi nó chợt về thì không hề có cảm giác? Nếu như có người nói, quên được, mất đi cảm giác khi ký ức tràn về thì đó chỉ là những lời ngụy biện cho mình. Rồi có lúc họ lại thấy có gì đó nghẹn trong lòng thôi.

Ai đã nói đau một lần rồi thôi? Có thôi được không? Có thật thoải mái không? Đau một lần và đau suốt đời. Nỗi đau thể xác còn có các phương thức chữa trị. Còn nỗi đau trong tim thì lấy thuốc gì đây hả cậu?

Cũng có người đã từng tự sống giả dối với chính trái tim. Để rồi phải nhận lấy kết cục thất vọng.

Nếu ta yêu một người thật sâu đậm và chân thành thì dù có suốt cuộc đời, người lăng nhăng mấy thì vẫn mãi đớn đau và không thể nào quên được.

Chỉ cần nghe một bài hát…

Chỉ cần nghe một cái tên…

Chỉ cần một người na ná giống…

Chỉ cần một cách nói chuyện giống ai đó…

Cũng sẽ là cơ hội để òa khóc. Khi người ta không còn bên cạnh mình nữa.

Ai dám chắc sẽ không tắm hai lần trên một dòng sông, sẽ không khóc hai lần trên một nỗi đau? Tất cả chỉ là ngụy biện thôi cậu ah!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
-------------------------------------- linhtuty